Hạ Chỉ Mộng nhìn Nghệ Phong lách mình tiến vào, kinh hỉ hô:
- Nghệ Phong!
Nghệ Phong nhún nhún vai, nhìn Hạ Chỉ Mộng cười nói:
- Như thế nào? Thấy ta bất ngờ sao?
Hạ Chỉ Mộng loạng choạng nhìn hắn:
- Ta biết, người có khả năng giúp ta nhất định là ngươi. Nguyên bản ta còn tưởng rằng phải rất lâu nữa, thật không ngờ ngươi tới nhanh như vậy.
Nghệ Phong cười to nói:
- Nếu ta tới chậm, không phải là tiện nghi cho lão gia hỏa kia sao.
Hạ Chỉ Mộng nhẹ gắt một cái. Sắc mặt hơi có chút phiếm hồng:
- Vậy cũng chưa hẳn, ta không muốn Thánh Nữ Quyết đại thành thì trong ngắn hạn không đại thành được. Lão gia hỏa này một mực muốn được chỗ tốt lớn nhất, trước khi đạt đến đại thành, hắn sẽ không đụng đến ta.
Nghệ Phong lặng lẽ cười nói:
- Có muốn ta nếm thử trước một chút hay không, như vậy lão gia hỏa kia sẽ không đánh chủ ý tới nàng nữa.
Một câu nói này khiến Hạ Chỉ Mộng nhịn không được nắm tay lại, hung hăng đánh Nghệ Phong.
Đối với Hạ Chỉ Mộng vui đùa ầm ĩ như vậy, Nghệ Phong chỉ có thể né tránh, nhún nhún vai nói:
- Ta nói Hạ đạo sư này, nàng như vậy thì không được. Ta ở thật xa chạy tới cứu nàng, nàng không lấy thân báo đáp thì thôi, cư nhiên còn động thủ đánh người. Khụ, ta biết ta không thể làm người tốt.
Hạ Chỉ Mộng nhẹ gắt một cái, trên mặt vui vẻ nói:
- Ngươi có thể vượt qua không gian kia, thực lực kém cỏi nhất cũng sẽ không thấp hơn ngũ giai. Ha ha, ta cũng không dám làm đạo sư của ngươi, thật không ngờ mấy năm không thấy, thực lực của ngươi phát triển đến loại cấp độ khủng bố này.
- May mắn mà thôi!
Hạ Chỉ Mộng ném cho Nghệ Phong một cuốn sách.
Hạ Chỉ Mộng nhìn qua quyển sách trên tay Nghệ Phong, lắc đầu nói:
- Tặng cho ngươi! Có thời gian học tập một chút, vậy như mới có lợi đối với ngươi.
Thời điểm Hạ Chỉ Mộng nói xong câu đó, sắc mặt có chút phiếm hồng.
Nghệ Phong kinh ngạc, không rõ là cái gì mà có lợi đối với hắn như vậy. Bất quá thấy Hạ Chỉ Mộng nói như vậy, Nghệ Phong vẫn là thu hồi cuốn sách trong giới chỉ, thầm nghĩ tìm thời gian nhìn xem đây rốt cuộc là vật gì lại có lợi cho võ giả như hắn.
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong thu hồi quyển sách kia, cũng không truy hỏi, nàng thở dài một hơi, nhìn Nghệ Phong nói:
- Lão gia hỏa kia còn đang bế quan a?
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Cho nên chúng ta phải nhanh đi ra ngoài, bằng không kinh động hắn, chúng ta muốn đi ra ngoài sẽ khó khăn.
Hạ Chỉ Mộng nói :
- Không cần phải gấp gáp, hắn bế quan nhất thời sẽ không xuất hiện, dù sao Thánh Nữ Quyết của ta muốn đại thành còn có một đoạn thời gian, hừ, lão gia hỏa kia ngược lại ước gì ta áp chế càng lâu càng tốt, thật sự là mộng Chí Tôn điên mất rồi.
Nghệ Phong nhún nhún vai, nhìn lướt qua Hạ Chỉ Mộng, nhìn thân thể linh lung hấp dẫn này, cười nói:
- Nhìn nàng như vậy, lão gia hỏa kia cũng có thể nhịn, thật sự là đáng khân phục. Nếu là bản Đế, đã trực tiếp ăn nàng rồi.
Hạ Chỉ Mộng nghe được Nghệ Phong nói, thiếu chút nữa tức chết. Có người nói như vậy sao? Nàng oán hận trừng mắt nhìn Nghệ Phong, lập tức nói:
- Có phải ngươi muốn hay không?
Nghệ Phong cũng không phủ nhận, cười hắc hắc nói:
- Không có nam nhân không muốn, nàng nói như vậy, ta sẽ không kiềm chế được?
- Phi!
Hạ Chỉ Mộng cảm giác có chút mặt đỏ:
- Sao ngươi không đi chết đi!
Nghệ Phong thở dài một hơi nói:
- Khụ! Nếu ta không biết nàng thì tốt rồi, như vậy bản Đế có thể đẩy nàng. Chỉ là, hiện tại ta và nàng đều đã lớn, ngược lại không tốt dùng sức mạnh.
Hạ Chỉ Mộng nghe Nghệ Phong ủy khuất nói, thiếu chút nữa bật cười: cái gì gọi là quá quen thuộc không dễ ra tay a. Chẳng lẽ ngươi ra tay không quen ?
Hạ Chỉ Mộng biết không có thể thảo luận vấn đề này với Nghệ Phong, nếu thảo luận tiếp, không biết hắn sẽ nói ra cái gì nữa.
Nghệ Phong hỏi Hạ Chỉ Mộng:
- Thánh Nữ Quyết của nàng còn có thể áp chế bao lâu?
Trong mắt Hạ Chỉ Mộng hiện lên một tia tự hào:
- Điều này phải xem tâm tình của ta, ta phát hiện chỉ cần không hòa tan thánh vật vào cơ thể, thời gian Thánh Nữ Quyết đại thành sẽ kéo dài rất nhiều, may mắn lúc trước ta lưu lại một ít, còn có một phần nhỏ thánh vật không có dung hợp. Tuy nói lúc này nó đang từ từ dung hợp, nhưng mà Thánh Nữ Quyết đại thành lại kéo dài rất lâu.
Nghệ Phong nghe Hạ Chỉ Mộng nói như vậy, nhẹ gật đầu nói:
- Đã như vậy, chúng ta nhanh ra ngoài. Lấy thực lực lão gia hỏa kia, tự nhiên cũng có thể nhìn ra nàng đang kiềm chế, nên hắn cũng không gấp, chúng ta vừa vặn nương cơ hội này rời đi. Chậm thì sinh biến, dù sao hiện tại khống chế Hạ gia cũng không phải là trực hệ các nàng.
Hạ Chỉ Mộng nhẹ gật đầu, bất quá nàng nhìn thạch bích bên ngoài không gian, nàng không khỏi nhíu mày nói:
- Dùng thực lực của ta căn bản xông không qua được không gian này.
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
- Nàng đi theo ta, ta mang nàng đi ra ngoài.
Nhãn tình Hạ Chỉ Mộng sáng lên, nhìn Nghệ Phong nói :
- Ngươi có thể mang ta đi ra ngoài?
Nghệ Phong nói :
- Có tám phần nắm chắc, thử xem đi.
Hạ Chỉ Mộng nghe Nghệ Phong nói tám phần nắm chắc, không khỏi líu lưỡi, nhìn Nghệ Phong nói:
- Thánh Cấp lục giai cũng không thể dẫn ta đi ra ngoài, chẳng lẽ ngươi vượt qua lục giai?
Nghệ Phong cười cười, Thánh Cấp lục giai không có pháp tắc chi lực, hoặc là pháp tắc chi lực kém hơn pháp tắc chi độc. Nếu Lão đầu tử tới, pháp tắc không gian của hắn đạt tới lục giai mà nói, mang Hạ Chỉ Mộng đi ra ngoài sẽ không khó khăn.
Mặc dù Nghệ Phong không đạt tới lục giai, nhưng mà mượn nhờ Tru Tiên Kiếm, công thêm ba loại pháp tắc chi lực trong cơ thể, cũng không phải lục giai bình thường có thể so sánh, mang Hạ Chỉ Mộng đi ra ngoài cũng không là vấn đề.
- Ừ! Ôm ta!
Nghệ Phong nhìn Hạ Chỉ Mộng nói.
- A!
Hạ Chỉ Mộng cả kinh một tiếng, bất quá thấy Nghệ Phong chỉ chỉ bên hông nàng, cũng minh bạch Nghệ Phong có ý tứ gì. Sắc mặt có chút ửng đỏ, ôm eo Nghệ Phong, chăm chú dán vào người Nghệ Phong.
Ngũ Hành đại tuần hoàn trong cơ thể Nghệ Phong bao trùm Hạ Chỉ Mộng và hắn, pháp tắc chi lực tuôn trào, không chút giữ lại. So với thời điểm hắn đến, phòng hộ mạnh gấp mấy lần. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hạ Chỉ Mộng không ngăn được không gian kia, Nghệ Phong cũng không dám coi thường, chỉ có thể thi triển lực lượng phòng ngự đến mức tận cùng.
- Ôm chặt một chút, không được buông tay!
Nghệ Phong nhìn Hạ Chỉ Mộng nói, thân thể ấm áp của Hạ Chỉ Mộng dán lên người hắn, khiến Nghệ Phong cảm giác thoải mái dị thường.
Chỉ có điều, Hạ Chỉ Mộng ôm chặt, cặp nhũ hoa trước ngực đè nặng Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong thư sướng, đồng thời cũng cảm giác hô hấp có chút nặng nề lên. Ai cũng không thể phủ nhận sức hấp dẫn của Hạ Chỉ Mộng.
- Nàng làm gì vậy, nàng cứ chuyển động như vậy? Đây không phải phân tán chú ý của ta sao?
Nghệ Phong thầm nói.
Cái thanh âm nói thầm này khiến Hạ Chỉ Mộng suýt nữa nổi giận. Nguyên bản ôm Nghệ Phong cũng đã rất ngượng ngùng, người này còn vạch trần. Lại vô sỉ nói ra những lời như vậy: hỗn đản, ngươi nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện sao!
Hạ Chỉ Mộng cố gắng dẹp loạn tâm tình, chỉ là cuối cùng vẫn hung hăng bấm một cái ở bên hông Nghệ Phong.