Tôi định chạy thẳng về nhà nhưng cảm thấy hơi lo cho hắn nên tạt sang nhà hắn thử xem sao. Ông chú ấy lại ra mở cửa. Tôi hỏi về Hải Đăng thì ông ấy bảo hắn bị bệnh do tối qua đang đi dạo thì bị mắc mưa. Thấy cũng tội, dù sao hôm qua hắn cũng cứu tôi một lần, tôi cũng phải báo đáp hắn gì đó cho phải độ. Tôi xin phép ông vào bếp nấu cháo. Nhà này giàu thật, tủ lạnh có biết bao nhiêu là đồ ăn. Nhìn thôi cũng đã con mắt. Nấu xong tô cháo thịt bò bằm. Tôi đem lên phòng cho hắn. Cửa hé mở, tôi gõ cửa, từ bên trong hắn nói vọng ra, giọng nghe có vẻ yếu ớt.
- Vào đi
Tôi bước vào, đặt tô cháo lên đầu tủ cạnh giường. Hắn nhắm mắt, không quan tâm, chắc là khó chịu lắm. Tôi bước đến gần, đặt tay lên trán, vội rụt tay lại vì trán hắn quá nóng. Tôi nhanh chóng tìm một cái chậu nhỏ và khăn mặt. Pha nước cho ấm ấm để lau mặt cho hắn. Tôi cẩn thận lau cánh tay rắn rỏi của hắn. Tôi lau dần lên vùng cổ, xương quai xanh của hắn rất sâu, tôi rất thích những người có xương đòn đẹp vì trông họ rất quyến rũ. Tôi lại vắt nước, lau gương mặt góc cạnh của hắn. Xương hàm của hắn lộ rõ rất nam tính. Dù bệnh nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp trai vốn có.
Dù sao tôi cũng là con gái, nên khen một người đẹp thì đâu phải là cái tội đâu nhỉ? Đáng trách là vì hắn đẹp quá mức quy định đấy chứ.
Tôi dẹp đi chậu nước. Tìm trong tủ thuốc miếng dán hạ sốt, tôi nghĩ hắn dùng thứ đó sẽ mau khỏi hơn. Dán băng hạ sốt xong tôi lại loay hoay tìm vỉ panadol vì trong tủ có quá nhiều thuốc, tôi lại chẳng phải dược sĩ nên chọn đành liệu pháp an toàn thôi.
Hắn đã tỉnh táo hơn một chút, tôi dìu hắn ngồi dậy để ăn cháo. Tôi cẩn thận thổi nguội rồi đút cho hắn từng muỗng. Vừa cho hắn ăn, tôi vừa trách hắn tại sao không chịu trú mưa mà để ướt mưa rồi bệnh như thế. Trách hắn không đủ tôi trách luôn cả những người hầu của cậu.
- Vì sao thấy cậu bệnh mà họ không chăm sóc để cậu một mình lỡ có mệnh hệ gì thì thế nào.
- Do tôi đuổi họ ra đấy.
- Bị điên à? Bệnh còn không để người khác chăm sóc. Đúng là cứng đầu mà.
- Nhờ thế tôi mới được cậu chăm sóc tận tình như thế đấy.
Tôi hơi bất ngờ vì câu nói đó nhưng vẫn giữ trạng thái bình tĩnh nhất.
- Tại sao cậu lại lo cho tôi như thế?
- Tôi chỉ trả ơn cậu vụ lần trước thôi. Đừng nghĩ lung tung đấy.
Trông hắn rất thất vọng bởi câu trả lời của tôi. Hắn lắc đầu không ăn nữa, nhờ tôi lấy cho hắn ly nước. Tôi cũng không hiểu nổi, tại sao tôi lại lo lắng cho hắn đến thế? Chẳng lẽ tôi thích hắn rồi sao? Chắc là không đâu..
------_-_-_-_----
Ngồi trên giường, cậu nhìn thân hình nhỏ bé của Nhã Uyên. Cô làm cậu cứ muốn được ôm cô vào lòng và được bảo vệ cô. Câu trả lời của cô ấy không phải những gì cậu đã nghĩ. Nhưng cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nhận được sự chăm sóc đầy ân cần của cô.
- Tôi xin lỗi... Nhã Uyên à..