Lớp 10A, trong góc phòng.
- Ê.. biết tin gì chưa. Hải Đăng hôm qua ôm Nhã Uyên lớp 10B. _ một nhỏ tóc vàng lên tiếng.
- Trông họ tình tứ ghê nhờ. _ nhỏ ngồi kế cũng chen vào.
- Nhỏ đó té nên anh ấy mới đỡ giúp thôi.. tụi bây làm quá. _ nhỏ Phương Giang mặt nhăn nhó.
--------_-_-_-_------
- Uyên à! Mày nổi tiếng cả trường rồi đấy.
An An từ đâu chạy vào, đập bàn. Làm tôi đang tập trung đọc sách bị nó làm cho rớt cả cuốn sách
- Có chuyện gì?
- Mày vẫn chưa biết sao? Chuyện anh Đăng cứu mày khỏi ngã lan rộng ra cả trường rồi kìa.
- Thì sao chứ? Đâu có ai chết đâu mà mày làm quá.
Tôi vẫn bình thản lật tìm trang khi nãy tôi đang đọc. Còn nó vẫn cứ rối rít cả lên
- Từ nay về sau chắc chắc mày sẽ có rất nhiều kẻ địch. Có đi đâu nhớ đeo khẩu trang, bịt mặt cho kính vào. Tao không thể cứu mày được đâu.
Tôi cười cười rồi xua tay bảo nó về chổ. Nó vùng vẵn bảo tôi không chịu cẩn thận kẻo có ngày nó mất bạn. Mấy chuyện nhảm nhí đó thì có là gì với tôi. Người khu Tân Hảo không sợ trời không sợ đất huống chi ba chuyện cỏn con này. À nhắc mới nhớ, hôm nay hắn không đi học. Chẳng biết có chuyện gì không nữa. Hôm qua trời mưa rất to, chẳng lẽ bệnh rồi sao?
-------_-_-_-_-----
Tiếng chuông báo hiệu vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong trường học. Các học sinh ùa ra như ông vỡ tổ. Ai cũng cảm thấy mệt mỏi sau 5 tiết học đầy áp lực, nhất là sắp đến kì thi học kì I.
Tôi đang dọn cặp sách chuẩn bị về. Tất cả đã ra về hết chỉ còn tôi trong lớp. Bình thường An An sẽ ở lại đợi tôi, nhưng hôm nay nó bảo có việc nên về trước. Đang đeo cặp vào bước ra khỏi ghế thì có 3 người bước vào. À.. ra là ba con nhỏ chảnh chảnh lớp 10A, trong đó có Phương Giang - nhỏ bị Hải Đăng làm nhục ở cantin hôm qua.
- Nhã Uyên! Hôm nay tao chỉ muốn nói cho mày biết, anh Đăng là của tao, mày nên biết điều mà tránh ra ảnh ra.
- Của bạn? Vậy cho mình xem giấy phép sở hữu của bạn đi.
Tôi nhướn mày tỏ vẻ đắc thắng. Nó tức điên, toàn thân run cả lên. Tay nó nắm chặt.
- Mày nhớ đó. Tao sẽ không để mày sống yên thân
Nói xong nó ngoắc tay 2 đứa còn lại ý bảo ra về. Tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế. Lần đầu tiên tôi thấy có người vô lí đến như thế luôn ấy. Tôi thấy cậu ta cũng thường thôi mà, làm gì phải rồ lên như thế chứ?