Chu Thiên Ân tung tăng vui vẻ xách chiến lợi phẩm hôm nay là chiếc bánh chưng do anh và Dương An Đình làm vào nhà. Ngoài ra hôm nay anh cũng thu được một chiến lợi phẩm khác nữa, anh đã xác nhận dường như tình cảm anh đối với Dương An Đình không đơn thuần là đối với bạn bè, hay là đối với em trai mà dường như thứ tình cảm đó sâu đậm và mới lạ hơn nhiều.
Hình như đó là một kiểu gọi là “thích”, nhưng không chỉ đơn thuần là thích giữa các người bạn với nhau, mà anh muốn Dương An Đình thuộc về anh.
Bước vào nhà mọi người đều đã đi ngủ, chỉ có mẹ anh còn đang chờ. Bà thấy con trai cầm theo thứ gì đó vui vui vẻ vẻ vào nhà liền không nhịn được chạy ra.
Chu Thiên Ân nhìn thấy bà ngạc nhiên:
“Mẹ, sao mẹ còn thức. Sắp tết rồi thức khuya da sẽ xấu đó.”
“Còn không phải tại anh à. Anh đang cầm cái gì kia?”
Chu Thiên Ân dơ cái bánh chưng lên vui vẻ nói.
“Là bánh Chưng đó!”
“Bánh Chưng? Anh lấy đâu ra? Tự nhiên về khuya còn mua bánh chưng làm gì?”
“Mẹ, bánh Chưng này con mẹ cũng có công đó.”
“Anh làm hả?” Mẹ Chu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn con trai mình.
“Cũng xem là như thế.”
Mẹ Chu cầm lấy: “Đưa đây mẹ đi cất, anh đi ngủ đi.”
“Vâng.”
Mẹ Chu nhìn cái bánh chưng lòng không khỏi vui sướng, đây là cái bánh chưng đầu tiên thằng con bà làm đó, nhất định sáng mai phải cho cả nhà thưởng thức mới được.
—
Sáng hôm sau trên bàn mỗi người đều có một miếng bánh chưng.
Mỗi người đều nhìn miếng bánh chưng tròn đầy đặn nằm trên đĩa.
“Bây giờ đã ăn bánh Chưng rồi sao?” Bố Chu kinh ngạc hỏi.
“Ăn bây giờ có phải hơi sớm không?” Ông cụ cũng lên tiếng.
“Không sớm ạ, bánh này Thiên Ân nhà mình làm đó bố.”
“Cái gì?” Ba người gồm ông cụ Chu, bố Chu, cùng chị gái Chu Thiên Ân là Chu Thiên Chi cùng đồng thanh.
Ông cụ nhìn về phía Chu Thiên Ân không giấu nổi ngạc nhiên nói:
“Cái này là con làm?”
Chu Thiên Ân gãi đầu: “Cũng xem là như thế.” Ngừng lại thấy mọi người không ai nói gì anh lại nói tiếp: “Thực ra con chỉ lẳn bánh thôi haha. À con còn biết tước lạt, làm quang, còn cùng nhiều người canh lửa nấu bánh nữa.” Anh kể lại một cách vui vẻ như một đứa trẻ được đi trải nghiệm cái mới vậy.
“Rất tốt. Mọi người ăn thôi, xem thành quả của Thiên Ân nhà ta thế nào.”
“Rất dẻo, rất ngon.” Mẹ Chu nhận xét.
“Ngon hơn mấy cái bánh Chưng nhà mình ăn mọi năm.” Chu Thiên Chi nhận xét.
“Con cũng thấy rất ngon.” Chu Thiên Ân nói, đúng là bánh gói cùng với Dương An Đình rất ngon.
Mọi người đều đã ăn hết phần của mình, thậm chí nửa bánh còn lại cũng được giải quyết nốt.
—
Ở nhà Dương An Đình phụ giúp Lê Diệp gói bánh. Hiếm khi cậu em trai họ Trần kia cũng xung phong làm phụ, cậu liền để cho cậu ta lẩn bánh.
Vì làm số lượng ít nên chẳng mấy chốc đã xong.
Trần Tuấn Kiệt kia rất lâu không kiếm chuyện với Dương An Đình nên cậu cũng lười quan tâm cậu ta.
Khung cảnh trong nhà hài hoà đến lạ. Trần Kiến Văn cảm thấy tái hôn là một lựa chọn đúng đắn. Ban đầu ông còn thấy hoài nghi về lựa chọn của mình nhưng nhìn Trần Tuấn Kiệt dần thay đổi ông cũng không khỏi cảm thấy vui mừng. Trong nhà êm ấm thì công việc mới thuận lợi được.
Trần Tuấn Kiệt thấy Dương An Đình gói bánh liền thấy thú vị: “Anh, tôi cũng muốn gói bánh.”
“Cậu không biết.”
“Anh dạy tôi.”
Dương An Đình nghĩ không lâu, muốn gói thì cũng được thôi.
“Vậy gói cái nhỏ trước đi.”
Trần Tuấn Kiệt nhìn theo Dương An Đình gói theo làm ra một chiếc bánh nhỏ nhỏ siêu vẹo.
Dương An Đình giúp cậu ta sửa lại chút mới có thể đem lên nấu được.
Trần Tuấn Kiệt trông chờ chiếc bánh của mình được vớt ra, cậu ta không ngờ nấu bánh lại lâu như thế, chẳng phải giống nấu cơm thôi sao.
Tối hôm đó Trần Tuấn Kiệt vui sướng cầm chiếc bánh chưng mình gói khoe khắp vòng bạn bè.
Đêm 30 Trần Tuấn Kiệt chủ động tìm Dương An Đình:
“Sau này tôi sẽ không khiêu khích anh nữa. Dì rất tốt với tôi nên tôi sẽ tốt lại với dì,… Chúng ta, làm bạn được không?”
Dương An Đình suy nghĩ, cơn gió lạnh ở ban công ập vào mặt cậu, cậu khịt mũi đáp lại bầng giọng khàn khàn:
“Được thôi.”
“Vậy sau này, về chuyện học tập, em có thể nhờ anh chỉ bảo được không?” Kiêu ngạo từ bé nên rất ít khi Trần Tuấn Kiệt có thể nói ra câu nhờ vả ai đó như thế này.
“Không thành vấn đề.”
“Cảm ơn!”
Mọi người lúc này đều đang quây quần bên người thân cùng đón giao thừa.
Họ hoà chung bầu không khí nao nức cùng nhau đếm ngược đón mừng năm mới, khởi đầu mới.
Thời khắc đã đến, Chúc Mừng Năm Mới.
Tiếng chuông tin nhắn trên điện thoại của Dương An Đình không ngừng reo lên.
Cậu mở ra trả lời từng tin một, thật lòng chúc mọi người.
Trong đó có một tin nhắn được nhắn sớm nhất, là của Chu Thiên Ân. Anh đã canh từng giây để gửi đến Dương An Đình.
Dòng tin nhắn chỉ vẻn vẹn mấy chữ “Chúc Mừng Năm Mới!”
Cậu cũng nhắn lại một dòng tương tự.