Chẳng mấy chốc trời đã tối. Mọi người đều về nhà ăn cơm, chỉ để lại vài người đã ăn trước ở lại trông nồi.
Dương An Đình đưa Chu Thiên Ân về nhà Hà Tuấn ăn cơm. Dì Dư đã chuẩn bị vài món đơn giản.
“Cháu làm phiền rồi ạ.” Chu Thiên Ân nói.
Anh đối với những người ở đây đều lịch sự, lễ phép làm ai cũng có cảm tình.
“Khách sáo gì chứ ăn đi con. Ăn nhiều mới có sức để học chứ.” Dì Dư gắp miếng thịt kho tàu đặt vào bát Chu Thiên Ân cười nói, dì có cảm giác rất thích cậu chàng này.
Cơm nước no nê mọi người lại tụ tập nhau dưới sân vừa canh nồi bánh chưng vừa nói chuyện say xưa trên trời dưới đất.
Bình thường mọi người đều bận việc riêng của mình nên hiếm khi được dịp tụ tập nhau như vậy.
Chẳng mấy chốc đã hơn tám giờ. Cơm mọi người ăn lúc chập tối đều đã vơi hẳn.
Lúc này chú Hà liền rủ mấy người anh em đi mổ gà để nướng.
Những con gà được ướp gia vị lần lượt đưa lên nướng. Than nấu bánh chưng rất nóng, cừa đủ để nướng gà. Lớp da của con gà không nhừng cháy xèo xèo toả mùi thơm nức mũi. Ai ai nhìn vào cũng muốn ăn.
Từng con gà lần lượt nướng xong, ai cũng được cắt cho một miếng lớn.
Chú Hà cắt hai cái đùi cho Dương An Đình và Chu Thiên Ân.
“Nào hai cháu ăn đi. Học giỏi nên được cho đùi đấy nhé.”
Hai người ngại ngùng từ chối, nếu là hồi nhỏ thì Dương An Đình sẽ thấy rất vui, nhưng hiện tại cậu đã lớn rồi nên cảm thấy rất ngại.
“Hai đứa ăn đi không cần ngại.” Một dì khác nói.
“Đúng rồi ăn đi con, học giỏi như vậy có cái đùi gà thì có là gì đâu.”
“Đúng rồi, lát nấu xong dì cho bánh mang về.”
“Học giỏi lại còn chăm chỉ như vậy, ăn đi con.”
“Vậy… vậy con xin.” Dương An Đình nhận lấy hai cái đùi đưa cho Chu Thiên Ân một cái, đúng là khó từ chối mọi người ở đây quá mà.
“Dạ con cảm ơn.” Chu Thiên Ân cũng nói.
Hà Tuấn được bố cậu, chú Hà cắt cho cái cánh gà liền tỏ vẻ bất mãn nhìn Dương An Đình và Chu Thiên Ân:
“Cùng là con người mà sao khác biệt vậy chứ.”
Dương An Đình đắc ý nhìn chiếc đùi gà trong tay nói: “Ai mà biết!” Rồi cắn một miếng thật to trước mặt Hà Tuấn.
Cậu ta nhìn vậy chỉ biết tức trong lòng. Chu Thiên Ân mỉm cười nhìn cậu, không ngờ có lúc Dương An Đình cũng có dáng vẻ thiếu đòn như thế.
Các ông chú đều thích gặm chân gà, nếu có chén rượu nữa thì tuyệt vời, phần thân gà toàn bộ đều chia đều cho mọi người.
Hà Linh lặng nhìn đánh giá ánh mắt của Chu Thiên Ân đanh cho Dương An Đình, ánh mắt chính là thứ không biết nói dối nhất, mọi thứ Chu Thiên Ân vô thức để lộ ra đều đã lọt vào mắt cô.
Chẳng mấy chốc giờ vớt bánh đã đến.
Mọi người lại thay phiên nhau chuẩn bị vớt bánh. Chiếc nắp vung được mở ra lập tức một làn khói nghi ngút bốc lên không trung. Những người đàn ông đều tập chung vớt từng cái bánh. Các cô các dì lần lượt xếp gọn chúng lên những cái nia, cái chậu.
Hôm nay quả thực là một ngày rất vui đối với Chu Thiên Ân, thay vì phải tham gia những bữa tiệc xã giao nhàm chán anh đã được trải nghiệm cảm giác vui vẻ từ trong đáy lòng như vậy.
Trời đã đêm dì Dư ngỏ ý muốn để hai người ở lại đến sáng mai rồi về.
“Không cần đâu ạ, bọn cháu về luôn đây.”
“Đúng ạ, bọn cháu gọi xe rồi ạ.”
“Vậy hai cháu đi về cần thận.” Dì Dư nói.
“Vâng ạ.”
“Về nhà nhắn tin cho tao biết.” Hà Tuấn nói.
“Ừm biết rồi.”
“Đợi đã.”
Dì mai mang mấy cái bánh chưng ra đưa cho Dương An Đình và Chu Thiên Ân.
“Hai đứa hôm nay cũng vất vả rồi, đây là phần của hai cháu.”
“Đúng rồi hai đứa nhận đi.”
Dù sao cũng là tâm ý của nhiều người ở đây, hai người không nhận không được. Dương An Đình liền lấy một cái.
“Cháu xin, cháu lấy một cái đủ rồi.”
Chu Thiên Ân cũng nhận một cái, là cái mà Dương An Đình làm. Dương An Đình có cách buộc của cậu, dù sao anh cũng lẩn bánh nên vừa nhìn liền có thể biết được.
“Cảm ơn mọi người, hôm nay cháu cảm thấy rất vui.”
“Có dịp lại đến nhé, ra về an toàn.” Dì Mai nói.
“Vâng ạ.”
Hai người ra ngoài liền thấy một chiếc xe Audi đã đậu sẵn ở đó.
Hà Tuấn lần đầu nhìn thấy chiếc xa này ở đây liền không khỏi ngạc nhiên: “Tài xế thời nay đều giàu vậy sao?”
Dương An Đình và Chu Thiên Ân lên xe trở về. Ông cụ Chu dặn tài xế đưa cậu chủ về cẩn thận, dù sao Chu Thiên Ân chưa từng đi những nơi như vậy mà về muộn bao giờ.
Hơn một tiếng sau hai người mới về đến nhà.
Cậu mệt quá nên lại ngủ gục trên vai Chu Thiên Ân lúc nào không biết. Khi được đánh thức tỉnh dậy, Dương An Đình mơ màng bị ai đó ôm lấy, cậu nhận ra là ai, mơ hồ hỏi: “Làm gì thế?”
“Xác nhận.”
Dương An Đình không hiểu, lại cho là chắc anh mệt mỏi nên kỳ quặc như vậy.
Chu Thiên Ân buông cậu ra.
“Đến nơi rồi.”
“Ừm, cảm ơn.” Cậu nói xong cúi chào bác tài xế rồi đi xuống.
Dương An Đình đã nói trước với Lê Diệp, cậu vừa về bà liền mở cửa cho cậu.
“Hôm nay đi cùng cậu bạn kia à?”
“Vâng.”
“Con… thích cậu ấy không?”
Lê Diệp hiểu con trai mình, bà cũng biết tính hướng của cậu từ lâu, làm một người mẹ làm sao lại không biết được chứ.
Nhưng mà vẫn không can thiệp, bà hiểu và luôn ủng hộ cậu.
Dương An Đình suy nghĩ hồi lâu, nếu là câu hỏi vào hai tháng trước thì chắc cậu sẽ không ngần ngại trả lời là “không” nhưng là hiện tại thì, chính cậu cũng đang hoài nghi chính mình.
“Con không biết.”
Lê Diệp không hỏi thêm nữa.