Nắng Melbourne, là cô. Cô lấy danh nghĩa thầm kín suốt 7 năm trời để được yêu anh. Tình yêu giấu kín, luôn là thứ tình cảm đau khổ. Cô chỉ mong nhận được một cái ánh nhìn của anh, một nụ cười của anh là đã đủ rung động. Trái tim, không đi theo lý trí, mà bản thân cô, lại điều khiển cả hai để yêu anh. Năm lớp 12, cô mới được học cùng lớp với anh. Tuy không cùng bàn, nhưng ở chính chỗ ngồi này có thể nhìn thấy anh rõ nhất.
Trần Thế Đan - người con trai đẹp nhất. Đã 7 năm thầm yêu anh rồi, thêm 1 năm nhìn trộm anh có sao đâu. Không có gì là đặc biệt, lãng mạn như trong truyện ngôn tình. Cô chỉ đơn thuần thích anh như bao người con gái khác, nhưng tình yêu này, là sâu đậm. Trong một buổi ngoại khoá cô cùng anh đi học chung. Vì là bạn cùng lớp nên nói chuyện rất bình thường. Nhưng lúc về thì cô lại để quên máy ảnh trên bàn rồi anh thấy được. Mở máy ảnh ra xem, toàn là hình của anh.
Trần Thế Đan giờ mới ngộ nhận, cô đã yêu anh từ rất lâu. Cô nhìn qua khe cửa thấy anh đang cầm máy ảnh của mình lên xem, thì bỗng bật khóc vì sợ khi anh thấy sẽ xa lánh mình. Sợ, rất sợ. Liệu anh sẽ chấp nhận tình cảm của cô hay một mực xa lánh? Dành cả thanh xuân để nhìn anh, để yêu anh, cuối cùng chỉ đổi lại những giọt nước mắt đau thương.
Bình luận truyện