.. "-Hi! I'm tired. Give me a cigarette go!"
...
Đêm ngày đông ướt rượt những bông tuyết béo ủm tròn lựng đu mình trong gió rồi gieo hều lên dạt đường trắng xóa dày cộm màu đang dần to lên.
“Ngày… tháng… năm...
- Chào nhé Bạch Dương!
Bạch Dương, bạn nhỏ của tôi, smile nào! Cười đi chứ, sao nhăn rúm cơ mặt thế này? “Bạch Dương” là loài hoa luôn xoay mình về phía mặt trời tươi cười đón nắng kia mà. Nguyễn Bạch Dương, thứ quái gì đang chứng tỏ là bạn đang “sống” đấy? Hì, hãy-hít-vào-và-thở-ra-nào! Nào, ngoan đi nếu ngon bạn đừng hít thở, hay hít nhưng không thở hoặc thở nhưng đừng hít. Dấu hiệu nọ là bạn đang-còn-sống-“tốt-đấy!" Tôi, Nguyễn Bạch Dương-vẫn-còn-sống! Hahah, cười với tôi nào! Sao thế, tôi đang kể một câu chuyện hài cơ mà, buồn cười quá… nghẹn cười mất. Có khi nào cười nhiều cũng chết không nhỉ? Được thế thì hay quá… tôi-cười-không-nổi...
Thôi đi tôi ơi, tỉnh người lại đi, lấy tuyết mà vã vào mặt mình đi cho mày mặt ráo hoảnh nốt đi. Tôi đang ở Melbourne, hì, ước mơ của tôi đấy, mẹ tôi đấy, bố tôi đấy…
Nếu mọi người chán nản, mọi người mệt mỏi, mọi người phiền muộn… mọi người sẽ làm gì nào? Đi ăn uống, dạo phố, vui chơi, shopping, đua xe địa hình. Xem phim hay đóng cửa phòng mà hát rống, mà khóc thét? Hì, tôi sẽ không chọn những thứ ấy đâu, mới vừa hôm đây thôi. Wao! That ‘s felling great, rất thú vị, cách giải quyết của tôi là…
Việt Nam tầm giờ là đầu thu, tầm cuối mùa hoa sữa thoang thoảng, đầu mùa hoa keo bé xúi li ti vàng vàng nhạt hương. Trời Melbourne lại đang tháng bảy mặt đường gieo đầy ụ lớp tuyết khéo léo chất cao, xỏ chiếc áo măng-tô màu kem dài ngang gối, chân mang đôi Nike hồng yêu thích. Tôi chào Sus đi quanh khu phố một lượt, Amy –cô bạn hàng xóm cùng tuổi với tôi xinh như đóa huệ trắng vẩy tay chào. Khí đông lạnh nhưng Amy ăn mặc thật… là, ôi nếu tôi mà như bạn ấy chắc cóng run lên mất, mới đầu dịp tháng mà rét đậm khiếp. Tôi kéo phập hai vạt áo măng-tô, cài kín hai hàng cúc phía trước, kéo cao chiếc áo cổ lọ bên trong lên tận xương quai hàm. Vậy mà Amy chỉ phong phanh chiếc váy len đen đan nhỏ chỉ, kèm theo legging cùng màu, chân mang đôi boots nâu cài khuy khóa nhà binh rất kiểu cách. Amy xinh phết đấy chứ! Là con gái mà tôi còn ngắm cô bạn mãi không thôi.
Thấy tôi vừa gài cổng nhà xoay người lại, Amy liên hồi đưa tay chào hớn hở hệt trẻ nít mong mẹ đi chợ về.
- Chào cục cưng!_Đấy Amy “quái” gọi-chào tôi như thế đấy! Ôi, God chiếu sáng đường tí cho con nhờ. Con đâu less đâu! Please…
- Am, bạn thôi gọi tớ là cục cưng đi, ơn với. Tơ ngấy da lên rồi này!_Tôi ôm xoàng hai vai mình lại kiểu giống như người tránh bệnh Epolla, dịch hay đoại loại vậy.
- Darling, love, sweet, babe… _Am cười khoái như vừa được thưởng kẹo bông gòn béo bự.
- Dừng, Am._Tôi giơ ngón trỏ trái lên, lăng lắc, hệt các quân sư: -Thôi nào Am, bạn trai bạn buồn đấy, tớ cũng buồn đấy!_Rồi tôi làm giấu hiệu muốn nôn như có em bé hay là ngộ độc thức ăn.
- Yên chí, bác sĩ khoa sản tương lai là tớ đây sẽ giúp nếu cậu có baby khi không rõ người tiến hành cùng lai tạo một thế hệ mới có thể mang còng máu giống cậu. Darling!_Am đến cạnh tôi, choàng tay qua vai rồi đập nhẹ vài cái, kiểu an ủi bạn chí cốt đang vướn bận ưu muộn: -Tơ sẽ giúp cậu phá bỏ đứa bé, hahah._Amy cười tóe lên, rồi nghiêm giọng:
- Trước mặt tớ, chả hoặc đừng đá động đến hai từ “bạn trai” kia, my darling._Đôi mắt màu xám nhẹ thưa của cô bạn nhìn phập xuống nền đường, chùng hẳn.
- Tớ đã phá một lần, năm 16. Với tên đấy, cách đây hai tháng một lần nữa, vẫn là tên đấy. Quen nhau ba năm, yêu nhau ba năm, tớ giết chết hai đứa con của mình. Chúng còn chưa kịp thấy cả hình hài. Hừ! Bọn tớ chia tay rồi, muốn trở thành một đầu bếp tài giỏi, đã cuốn gói lên Sydney. Học nghề và làm việc, hôm qua mới trở về cùng Sarah, vốn là bạn thân tớ đã đến Sydney sống cùng ông bà từ năm mười tuổi, đã yêu nhau trước tớ một năm đấy. Hahah, tớ táng tên đấy năm cái, hai cái cho hai đứa con chọn nhầm tớ làm mẹ, cái cho chính tớ, cái cho ba năm tớ phí cả quãng tuổi xuân chỉ tin yêu tên đó với vai trò là kẻ thế thân, cái cuối cùng là cho ba mẹ tớ vì dám làm tổn thương con gái họ. Hahah, một bác sĩ khoa sản tương lai là tớ đấy! Ôi, cậu đừng ngạc nhiên, Angelina làm tình năm 14 tuổi, Katy Perry yêu cả thân thể với “người khác giới” vào 16 tuổi.
- Cậu chắc buồn lắm!
- Darling, cậu sai nhé! Buồn cũng không khiến ba năm tuổi trẻ tớ quay lại, hai đứa con tớ sống lại. Chúng không còn là do tớ, nhưng con người "cũ kĩ" lắm cậu à. Cứ bám níu một mảng gỗ hời hợt làm nguyên nhân cho tâm hồn được ghọt rửa bớt chút mang danh là “tội lỗi.” Nói tớ là đang stress thì đúng hơn.
- Tớ không giỏi an ủi người khác, nhưng cậu có thể sẻ chia, tớ có thể lắng nghe. Như vậy tâm lòng cũng nhẹ nhỏm hơn.
- Darling, cậu yêu ai chưa?_Am nhìn xoáy tôi, nháy mắt tinh nghịch, cô bạn cướp cả lời tôi khi chính mình còn không biết trả lời như thế nào.
- Nói chưa xem nà, các với Chúa cậu nhất định đã yêu. Phải không? Darling?
- Ờ thì, chỉ là... một mình tớ thì có ích gì? Cũng gọi là yêu nhưng một nửa trái tim tớ biết đập thôi Am.
- Này, cậu biết số điện thoại Guinness thế giới không? Gọi họ đến và kiểm định cậu là người đặc biệt và cho tên vào danh sách với nhan đề “Người sống bằng một nửa trái tim biết đập.” Hahah, hahah.
- Am, cậu hay lắm, chỏ tớ vào trò cậu ha!_Cơ mà, khóe môi Am lấp lánh giọt khóc trong veo.
- Am, cậu khóc sao?
Am vươn tay lau đi hạt nước đậu dại bên cạnh viền môi: -Cậu nhòe mắt à? Bỏng tuyết thôi, mắt tớ yếu, vừa rồi có mảng tuyết rơi vào nên ướt mắt đấy._Am duỗi thẳng tay, hít thật dài:
- Mới mẽ, lạ lẫm, cuộc sống này chết thật rồi!
Am dùng lại tay hứng vài bông tuyết trắng rồi bóp tan nó khi hoa tuyết chạm vào tay cậu ấy: -Cậu thử thứ này chưa?
Am móc trong túi váy len cậu ấy ra bao thuốc hãng BAT*, tháo miệng gói bên trong đã hao đi khoảng năm điếu, điếu thứ sau cô bạn rút ra trước mắt tôi, rồi bật mồi lửa, tia vàng đỏ từ chiếc zippo sáng trắng mạ inox tỏa ra. “Tách “ tiếng đóng nắp hộp quẹt vang lên, đốm đỏ lập lòe giữa ngày đông…
- Với tớ, con trai giờ như rau như rác, chỉ là bọn giống đực cả thôi. Há… há.
Am rít một hơi dài tỉ lệ thuận với độ tiêu hao của điếu thuốc tàn đi, dưới cái nền nhiệt chạm hơn ngưỡng âm, làn khói mỏng tạo hình rõ nét vắt víu nhau đảo mình bay lảng đảng trong không trung, dặn dệu nhau vài hồi rồi mất hút. Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn cô bạn.
- Tớ quái vật hả? Bộ chưa thấy tớ hút sao?
Tôi gật gật đầu, tóa hỏa chưa kịp nói. Am tiếp:
- 22/3/2012, căn cứ về các vụ bắt giữ được thực hiện tại Sydney, các cơ quan Victoria cảnh báo rằng Melbourne đang trở thành điiểm nóng mới cho các nhóm tội phạm vận chuyển thuốc lá cả loại lẻ được gọi là “hàng nhanh” từ C.Á và C.Âu. 2012, sản phẩm thuốc lá bất hợp pháp có giá trị A$ 64.4 triệu (67.7 triệu USD) đã tìm thấy trong các container tại Mel. Đừng nghĩ Úc là đất nước bao người mơ ước thì con người hoàn toàn sạch sẽ nhé, vẫn có tệ nạn, vẫn có đói nghèo đấy!_Am dừng lại, đảo mắt sang tôi, cô cười nhẹ:
- Cậu biết Rolah Mc Cabe?
Tôi lại lắc đầu, cá chắc lúc đấy nhìn tôi ngốc dại luôn.
- Rolah từng được tòa xử thắng kiện và BAT phải bồi thường 700 ngàn USD cho bà, nhưng Rolah quyết định tặng lại 1/10 số tiền này vào mục đích giáo dục thanh thiếu niên về ảnh hưởng tệ hại của thuốc la đối với sức khỏe. Bà nghiện thuốc do BAT sản xuất từ khi còn là một cô gái rất trẻ, lúc đấy căn bệnh ung thư của bà đã bước vào giai đoạn cuối. Tớ hút khi tên đấy xa tớ đến Sydney. Hai tháng rồi.
- Vị ra sao? Ngon không?
- Tạm, dùng BAT vì biết đâu tớ cũng có một ngày được bồi thường 700 ngàn USD? Hahah. Cảm giác đầu tiên hút, sau này hút… khác nhau đến rõ ràng.
- Tại sao Am hút?
- Thứ gọi là quá khứ, là kỉ niệm, đẹp thì nên giữ, không đẹp thì nên xóa đi. Thuốc lá giúp tớ quên đi khi nào đau đớn nhất.
- Hi, I’m tired. Give me a cigarette go!**
- Wao! My girl…"
Với Bạch Dương, sau này khi trời lóe mắt, chiếc bóng là bạn-thân-ruột của cô. Khi đêm tụt dần, mặt trăng treo cao, nhật kí là là bạn-thân-thịt của cô.
…
*BAT: British American Tabaco, nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng.
**Hi, I’m tired. Give me a cigarette go!: Nào, tớ mệt. Cho tớ một điếu đi!
Các sự việc ngày 22/3/2012 tại Melbourne và bà Rolah được trích trên nhiều nguồn báo nên không tiện past link.