Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 9:Miệng độc thành đôi



Để cặp đôi trẻ có không gian riêng, vợ chồng ông Thành giả vờ ra ngoài đi dạo. Việt Hoàng ngồi trên ghế bên phải còn Nhật Hạ ngồi bên trái, mỗi người một góc xem ti vi.

"Ngày mai cô có đi làm không?"

Ngày mai thứ tư chắc chắn là có rồi, Việt Hoàng hỏi xong mới thấy mình thật ngốc. Cô gái kia thành thật trả lời.

"Có, còn anh?"

"Giống cô."

Hai người có hơi bối rối, Nhật Hạ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng gợn sóng. Mối quan hệ của hai người đang ở trong phạm vi an toàn, cô muốn vượt qua ranh giới đó. Còn Việt Hoàng thì đang phân vân, mức độ trên tình bạn dưới tình yêu làm anh chưa định hình được cảm xúc của mình. Anh không còn trẻ nên một khi xác định phải nghiêm túc, ở bên cạnh cô anh tìm thấy niềm vui vốn có đã bị đánh mất.

"Chuyện hôm trước chúng ta nói ở buổi xem mắt cô còn nhớ không?"

Anh sắp nói đến kết hôn sao? Nhật Hạ khẩn trương nhưng vẫn giả vờ bình thản.

"Hôm đó nói nhiều quá tôi không nhớ lắm. Anh nhắc lại đi."

"Tôi...Hôm đó cô có đề cập đến việc kết hôn, tôi muốn hỏi bây giờ cô...còn ý định đó không?"

"Hóa ra là chuyện này à, để tôi suy nghĩ đã. Nhưng sao anh lại muốn người đó là tôi, với điều kiện của anh chắc khối cô xếp hàng đấy chứ."

"Tôi đang cần một người vợ, cô ấy có thể bên cạnh chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống với tôi. Có thể cùng tôi chăm sóc cho bé Min, còn gì hạnh phúc hơn nếu những điều đó xuất phát từ tình yêu. Tôi không biết cảm giác của cô đối với tôi thế nào nhưng với tôi đó là rung động!"

Nhật Hạ tinh thần hưng phấn, cuối cùng anh cũng chịu thổ lộ rồi, cô còn tưởng mình sẽ là người nói ra trước. Cô theo chủ nghĩa độc thân nhưng qua những lần tiếp tục xúc với anh cô muốn thay đổi quan điểm đó. Hôn nhân không phải nấm mồ, cô tin tưởng bản thân gửi gắm đúng chỗ. Quan trọng nhất vẫn là hình bóng Việt Hoàng đã len lỏi vào trái tim cô rồi.

"Tuổi tôi cũng nên lập gia đình, anh đang cần một người vợ. Chúng ta lại rất có duyên chi bằng thêm nợ để chung một nhà."

"Vậy em đồng ý đúng không?"

Việt Hoàng mong đợi câu trả lời của cô, Nhật Hạ đúng là làm khó người ta, cô nói xong câu đó thì đòi uống nước, ăn trái cây. Việt Hoàng giống như chủ nhà tự tay vào bếp đem ra cho cô. Cả hai đều vui vẻ ngấm ngầm hướng đến cuộc hôn nhân màu hồng kia.

Nhật Hạ đang lo phần mẹ cô, bà mà nghe tin Việt Hoàng có đứa con gái chắc ngất xỉu mất. Phải lôi kéo bố đứng về phe mình, nhờ ông ra mặt nói giúp vài lời mới được. Ông Thành nhìn con gái cứ thập thò ngoài cửa chau mày.

"Có gì muốn nói thì vào đây."

Nhật Hạ bẽn lẽn chạy vào nói nhỏ.

"Bố thấy bạn trai con đạt tiêu chuẩn không?"

"Đạt, bố rất hài lòng."

"Vậy anh ấy từng ly hôn và có một đứa con gái cũng không làm mất đi hình ảnh trong lòng bố chứ?"

Ông Thành trầm ngâm suy nghĩ, cha mẹ nào không thương con, huống chi ông có mỗi đứa con gái rượu, gả đi chỉ sợ chịu thiệt thòi. Nhật Hạ buồn bã.

"Con biết bố mẹ sẽ phản đối nhưng con thật lòng yêu anh ấy, đứa bé kia con có gặp qua rồi, rất dễ thương và còn ngoan ngoãn nữa."

"Bên nhà đó con đã gặp hết chưa, mẹ cậu ta đối xử với con thế nào?"

"Cuối tuần này con mới gặp gia đình anh ấy bố ạ, nhưng bố yên tâm con gái bố mà sợ ai ức hiếp chứ!"

Ông Thành nửa bị thuyết phục, Nhật Hạ xem như thành công bước đầu. Việt Hoàng lúc trước đi làm rất an phận, từ nhà đến bệnh viện và ngược lại, lâu lâu anh mới ra ngoài gặp bạn bè. Nhưng nay thì khác, mới năm giờ anh đã nôn về, ngồi nhìn kim đồng hồ chạy từng vòng. Hôm nay ít bệnh nhân, anh được về sớm. Vốn dĩ cuối tuần Nhật Hạ mới tới nhà anh thế mà tan làm cô đã thấy xe Việt Hoàng ở trước cổng ngân hàng.

"Anh chờ em hả?"

"Ừ, định rủ em đi mua ít quần áo cho bé Min nhưng gọi em không nghe máy, anh đành tới đây chờ."

"Em quên mang điện thoại."

Nhật Hạ gửi xe lại chỗ làm đi cùng anh, từ lâu cô đã thích những thứ nhỏ nhắn đáng yêu, nhất là đồ trẻ em. Trong cửa hàng quần áo màu sắc kiểu dáng đa dạng, Việt Hoàng nhìn quanh chẳng biết chọn bộ nào. Nhật Hạ thì rất hăng say, nhân viên thấy vậy nhiệt tình giới thiệu hàng mới cho cô. Hai người ra khỏi cửa với hai túi to, Việt Hoàng muốn cưới liền tay mời cô về nhà, lấy lý do giống như Nhật Hạ hôm bữa, muốn mời dùng bữa cơm.

"Em chưa chuẩn bị gì hết, trên người còn mặc bộ đồng phục công sở. Lần đầu gặp mặt không thể qua loa được. Hay là để cuối tuần như đã hẹn đi."

"Không cần cầu kì đâu, em thế này đã xinh đẹp lắm rồi."

"Khen thật lòng không đấy?"

"Thật mà!"

Nhật Hạ vẫn còn ghim lời thật lòng của anh hôm bữa. Như để bày tỏ sự chân thành của mình Việt Hoàng cam kết.

"Anh chưa từng gặp ai đáng yêu và vui tính như em."

"Em cũng chưa từng gặp ai miệng độc như anh, lời nào cũng khiến người ta cụt hứng."

Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ở bên nhau không thiếu tiếng cười. Việt Hoàng thành công đưa nàng về dinh, anh gọi điện báo trước với mẹ nấu thêm vài món, còn dặn toàn những món Nhật Hạ thích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv