Việt Hoàng hễ có thời gian là cầm điện thoại lên xem, không có một tin nhắn. Từ hôm qua tới nay cô không hề nhắn tin cho anh, mọi lần buổi sáng Nhật Hạ sẽ chúc anh đại loại một câu gì đấy vui vui, Việt Hoàng cảm giác khó chịu chủ động liên lạc với cô trước. Đang giờ nghỉ trưa nên Nhật Hạ lôi mấy tập phim xem nửa chừng ra xem tiếp, cái tên hiển thị trên màn hình làm cô run tay xém rơi điện thoại, cô không nghe máy vội. Chờ đến những giây cuối cùng Nhật Hạ mới hắng giọng.
"Alo."
"Cô... Giận tôi à?"
"Tôi sao lại giận anh chứ, anh đừng hiểu lầm. Bức ảnh tôi đăng cho vui thôi, tôi biết mình già trước tuổi mà."
Việt Hoàng cười mỉm, vậy mà nói không giận, anh không biết làm thế nào để cô bình thường trở lại, cần vài giây suy nghĩ. Nhật Hạ nghe bên kia im lặng còn tưởng anh đã cúp máy, cô bốc khói thật rồi, người đàn ông này đúng thật chẳng biết cách lấy lòng phụ nữ.
"Nếu anh không lên tiếng tôi giận thật đấy nhé!"
"Tối nay cô rảnh không, tôi muốn mời cô đi ăn!"
"Vậy anh đến nhà đón tôi đi."
"Được. Tối gặp!"
Ngắn gọn! Nhật Hạ cười như con ngốc, cô phải tận dụng cơ hội mà thu phục anh triệt để. Mẹ cô bảo năm nay cưới chồng là tuyệt nhất. Nhật Hạ đi làm về không nghe than phiền mệt mỏi, mẹ cô nhìn mặt cũng đoán ra được con gái đang có chuyện vui.
"Lát nữa bố mẹ ăn cơm đi nhé, đừng đợi con!"
"Đi hẹn hò hả? "
"Dạ."
"Thôi ra ngoài làm gì cho tốn kém, sẵn hôm nay bố mẹ đều ở nhà con bảo cậu ấy cùng ăn bữa cơm đi."
Nhật Hạ đang cân nhắc ý kiến của mẹ, liệu có đường đột quá không, chưa gì đã giới thiệu anh với gia đình. Có khi nào anh nghĩ cô mê mình như điếu đổ thì mất mặt lắm. Mẹ cô một hai nài nỉ, bà muốn gặp để xem cách cậu ta cư xử thế nào, có thương con gái thật không. Nhật Hạ nhắn tin cho Việt Hoàng không ngờ anh đồng ý ngay. Còn hỏi cô nên mua gì tới, hai người cứ như ra mắt gia đình.
Bà Nguyệt đang chơi cùng bé Min ở phòng khách, Việt Hoàng hôn lên tóc con gái rồi quay sang hỏi mẹ.
"Lần đầu đến nhà bạn chơi chơi cần mua quà ra mắt không mẹ?"
"Bạn thân hay gì?"
"Bạn gái, ý con người bạn đó là nữ."
Việt Hoàng thấy mẹ anh nghe hai từ bạn gái mà kích động lập tức bổ sung thêm vế sau. Bà Nguyệt mừng lắm, nhất là dáng vẻ bối rối của con trai càng khiến bà có thêm niềm tin rằng bé Min sắp có mẹ rồi.
"Con mua chai rượu vang đến biếu bố vợ tương lai là hợp nhất."
"Thôi con đi đây, Min chơi với bà nhé, tối bố về đọc truyện cho con."
"Bố đi gặp cô mắt to ạ?"
Việt Hoàng ngớ người trước câu hỏi của con gái.
"Ừ, thế con thích cô mắt to không?"
Bé Min không trả lời, con bé tiếp tục chơi búp bê. Việt Hoàng chỉ biết cười trừ. Chờ con trai đi rồi bà Nguyệt hỏi ngay.
"Con gặp cô gái đó ở đâu vậy Min?"
"Siêu thi ạ!"
"Cô ấy có đẹp không, có tốt với con không?"
"Bà nội hỏi nhiều quá con không biết đâu."
Con bé hờn dỗi đem đồ chơi xếp lại rồi chạy về phòng.
Việt Hoàng đứng trước cổng nhà Nhật Hạ chần chừ chưa dám vào. Anh đành gọi cô ra đón, Nhật Hạ mặc quần áo ở nhà trông vô cùng đơn giản, mái tóc cột cao tùy ý, bộ đồ hoạ tiết chi chít, miệng còn nhai nhóp nhép.
"Đến rồi à, mau vào đi mua tôi dọn một bàn đợi anh thôi đấy."
Nhật Hạ chú ý đến chai rượu trên tay Việt Hoàng, cô chép miệng.
"Đã bảo đến tay không là được rồi, anh tốn kém làm gì."
"Tôi cũng không thể ăn rồi về được, thế lần sau ai dám mời."
Hai người vào tới cửa đã thấy phụ huynh đứng sẵn, Việt Hoàng lễ phép chào hỏi. Bố mẹ cười đến tít mắt làm Nhật Hạ cảm giác mình như ra rìa, mẹ cô gắp miếng thịt bò thơm phức bỏ vào chén anh, còn bố thì khui rượu mời. Thế giới đảo lộn hết rồi, cô mới chính là nhân vật được ưu ái hôm nay mà. Nhật Hạ thầm than!
"Cháu làm bác sĩ hả?"
"Dạ, hiện tại cháu đang công tác tại bệnh viện thành phố."
"Tuổi trẻ tài cao, đúng là quá tốt."
Ăn cơm xong anh ra phòng khách chơi cờ tướng với bố cô còn Nhật Hạ phụ mẹ rửa chén trong bếp. Vừa rồi mẹ cô khen anh đến nỗi không còn từ ngữ nào để chê. Bà xúi giục con gái.
"Mẹ chấm chín điểm đấy, con mau tiến tới đi"
Lúc nãy bà quan sát kĩ từng ánh mắt cử chỉ của Việt Hoàng, trong khi con gái bà cặm cụi ăn thì anh quan tâm đến từng tiểu tiết nhỏ nhất. Ly nước của Nhật Hạ vơi bớt, cô đang ăn cánh gà sốt cay, anh lặng lẽ rót thêm đầy ly. Bà cố ý để dĩa thịt bò con gái thích ăn nhất gần anh, Việt Hoàng lặng lẽ đẩy qua chỗ Nhật Hạ. Nhiêu đó thôi cũng thấy được người đàn ông này có lòng với con gái.
"Người con chọn tất nhiên phải ưu tú rồi."
"Mà sao hôm nay con ăn mặc gì lôi thôi vậy, đã thế lại còn ăn như hổ đói, con không sợ người ta đánh giá hả?"
Nhật Hạ bĩu môi, đây đâu phải lần đầu cô bày ra cái tướng ăn xấu xí đó trước mặt anh. Ở phòng khách đang diễn ra một diễn biến khác. Ông Thành là cán bộ phòng hành chính của trụ sở ủy ban nhân dân phường, với nhiều năm thâm niên trong nghề nhìn người cũng tương đối chuẩn. Việt Hoàng chơi cờ rất giỏi, chưa đầy nửa hiệp ông đã bị đánh bại, khiêm tốn, thật thà là biểu hiện ông ưng ý nhất. Con gái lần đầu dẫn bạn trai về đã khiến vợ chồng ông hài lòng.