Trong một khách sạn sang trọng, Thiên Trang ngồi tựa vào giường hút thuốc, cô ta vừa trải qua một trận mây mưa với người đàn ông xa lạ. Anh ta đang ở trong nhà vệ sinh, chắc là đang tắm, Thiên Trang lục ví tiền của anh người đàn ông đó ra xem, cô ta rất hài lòng.
"Em ít hút thuốc lại đi, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Sao? Mới một đêm đã muốn quản em à?"
"Anh nào dám chứ."
Minh quấn khăn tắm, anh ta rất say mê Thiên Trang, cả đêm hai người quấn quýt nhau đến gần sáng. Minh vuốt ve bàn tay nõn nà của Thiên Trang, anh ta hôn hít các kiểu.
"Làm bạn gái anh nhé?"
"Em không thích những thứ qua đường, em cần sự đảm bảo."
Thiên Trang giả vờ lạnh nhạt đem quần áo mặc vào. Minh rút trong ví ra một sấp tiền cùng thẻ ngân hàng đưa cho cô ta.
"Anh không phải người nhất thời, như vậy đã đủ đảm bảo cho em chưa?"
Không ngờ anh ta lại hào phóng như vậy, Thiên Trang đương nhiên gật đầu. Sau khi trả phòng, anh ta đưa bạn gái mới đi ăn sáng, Thiên Trang tìm hiểu thêm mới biết Minh là giám đốc ngân hàng, thật hay anh ta là sếp của Nhật Hạ.
Bé Min dậy sớm rón rén sang phòng bố mẹ, hai người vẫn còn ôm nhau ngủ ngon lành, con bé tủm tỉm đi báo với bà nội.
"Bà ơi bố bảo con sắp có em rồi."
"Vậy à, bà cũng mong em lắm."
Nhật Hạ không còn cảm giác đau đớn như lần đầu, cô tỉnh rồi nhưng vẫn tham luyến vòng tay ấm áp của chồng nên nằm thêm. Việt Hoàng thì ngược lại, anh ngủ say đến độ không biết người bên cạnh biến anh thành bộ dạng gì. Nhật Hạ đắc ý nhanh nhẹn rời giường, ông Hưng mọi ngày chạy bộ về đều thấy con trai, nay chẳng thấy mặt mũi đâu.
"Chồng con đi làm rồi à?"
"Anh ấy vẫn còn ngủ ạ."
Nhật Hạ xúi bé Min.
"Con vào phòng kêu bố dậy đi."
Con bé chạy vào một lát rồi trở ra mặt cười đến đỏ ửng hai má.
"Ông nội ơi bố đánh son rồi cột tóc nữa ạ, trông buồn cười lắm."
"Cái thằng này."
Kẻ đầu sỏ cười ngặt nghẽo, Việt Hoàng sáng nay không có ca trực, anh đưa vợ đi làm rồi cùng con gái đi chơi. Nhật Hạ gặp sếp Minh ngay cổng, anh ta nhìn cô bằng nửa con mắt. Thật là một người nhỏ mọn, cô không hề biết anh ta đang qua lại với Thiên Trang.
"Hôm qua ai là người chịu trách nhiệm giao dịch này."
Sếp Minh quăng một sấp giấy lên quầy, anh ta làm ra vẻ nghiêm trọng. Nhật Hạ là người anh ta giao cho làm, bây giờ giả vờ không biết, định làm khó cô à? Một giọng nói dõng dạc.
"Là tôi."
"Tháng này cô khỏi nhận lương đi, có tí việc làm cũng không xong."
"Tôi làm gì sai sao, mong sếp nói rõ ạ!"
"Xem đi rồi tự hỏi bản thân cô đấy."
Nhật Hạ bị anh ta mắng đến muối mặt, mới buổi sáng đã khiến người khác bực bội, e rằng cả ngày hôm nay Nhật Hạ chẳng được yên.
"Anh ta bị phát rồ à, có thấy sai sót gì đâu."
"Em thấy chị Hạ lại đắc tội với sếp rồi!"
"Chị thề mình không gây thù gì với anh ta cả, thật đáng ghét mà."
Nhật Hạ nhắn tin than thở với Việt Hoàng, cô còn tưởng anh sẽ động viên mình, ai ngờ anh thẳng thừng bảo cô nghỉ việc. Việt Hoàng đã không ưa tên sếp đó từ lần đầu gặp mặt. Anh không muốn vợ mình suốt ngày chạm mặt với người từng thích cô, nói thẳng ra là anh đang ghen. Nếu không phải vì cô quý mến đồng nghiệp thì anh đã khuyên vợ nghỉ từ lâu rồi. Việt Hoàng đưa bé Min đi siêu thị, Thiên Trang vẫn luôn bám theo sau. Cô ta rảnh rỗi đến nỗi theo dõi cuộc sống của chồng cũ. Thiên Trang giả vờ như một cuộc gặp gỡ vô tình.
"Min?"
Con bé nghe thấy cô ta gọi thì bất giác nép sát vào người Việt Hoàng, sự việc hôm đó như bóng ma tâm lý luôn hiện hữu trong đầu bé Min. Thái độ đó là Thiên Trang không vui tí nào. Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, rầu rĩ chặn đường.
"Em có thể mời hai bố con một bữa cơm được không?"
"Tôi và bé Min đã ăn rồi."
"Xin anh mà, đây là lần cuối cùng em làm phiền anh. Sau này em sẽ không phá rối gia đình anh nữa, em hối hận lắm."
Việt Hoàng từ chối nhưng cô ta cứ nài nỉ, còn nói những lời vô cùng thành khẩn, bé Min kéo tay anh gật đầu. Ba người quán gần đấy, Thiên Trang như người mất hồn, ánh mắt thẩn thờ, cô ta cứ nhìn con gái rồi lại ứa nước mắt. Việt Hoàng không quan tâm cảm xúc của cô ta, anh chỉ vì con mà đồng ý lấy lệ. Thiên Trang tay cầm khăn giấy lau nước mắt.
"Hôm trước em đi bệnh viện, bác sĩ bảo em bị trầm cảm. Em không thể kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình."
Cô ta vuốt tóc bé Min, con bé đang chú tâm vào những lời mẹ vừa nói. Việt Hoàng hơi bất ngờ nhưng vẫn im lặng.
"Em hối hận lắm, không nên đánh bé Min. Con bé là cả thế giới của em, bề ngoài ai cũng nghĩ em sống trong nhung lụa. Nhưng đằng sau vỏ bọc ấy, em bị anh ta đánh như cơm bữa. Áp lực đè nén nên tâm sinh bệnh, mong anh và con hiểu cho em."