Xuân về hoa nở, vạn vật nảy mầm, trong tiếng mèo hoang kêu cong tâm cong phế nửa đêm, Khúc Tiểu Đình nằm ở trên giường, trong đầu đều là hình ảnh tam vương tử điện hạ nhìn thấy vào ban ngày.
Căn cứ vào khi nàng ta trốn ở sau đại điện nghe lén biết được, vị tam vương tử này chính là nhi tử của quốc vương Lâu Lan, lần này tới Thiên triều là vì việc trao đổi bang giao. Tam vương tử thuở nhỏ liền muốn tới Thiên triều phồn hoa, lần này vạn dặm xa xôi đến đây, tự nhiên là muốn dạo chơi nhiều nơi, thuận tiện thể nghiệm và quan sát phong thổ Thiên triều, liền du ngoạn khắp nơi thể nghiệm và quan sát, gần đây trú tạm ở gần am ni cô, nghe nói sẽ dừng lại mấy ngày. Vị tam vương tử này là vương tử được sủng ái nhất, có tài cán nhất trong đám hoàng tử, đợi cho tam vương tử hoàn thành xong nhiệm vụ đi sứ, sẽ trở về tiếp chưởng vương vị.
Bỏ qua một bên tam vương tử tuấn mỹ, tuổi trẻ, diện mạo giống anh Tom không nói, chỉ cần thân thế hiển hách của hắn, liền đủ làm cho Khúc Tiểu Đình thèm nhỏ dãi. Nếu có thể leo lên cây đại thụ tam vương tử này, ít nhất cũng có thể làm một quý phi Lâu Lan gì đó, vận khí tốt thủ đoạn cao, nói không chừng còn có thể trở thành hoàng hậu Lâu Lan! Chẳng phải là mạnh hơn một vạn lần so với gả cho một tên thổ hào ục ịch ngu ngốc sao?
Vừa nghĩ tới Lưu Văn Tuấn, Khúc Tiểu Đình liền nhịn không được ghê tởm. Nếu không phải vì Lưu Văn Tuấn có tiền, nàng ta mới sẽ không ủy thân cho người đàn ông vừa già, vừa mập, vừa xấu như vậy, còn phải làm bộ dáng như thâm tình, chân thành cùng hắn nói chuyện yêu đương, quả thực chính là một loại dày vò!
Bất quá hiện tại tốt rồi, Khúc Tiểu Đình gặp được tam vương tử, đã đem Lưu Văn Tuấn vứt lên chín tầng mây.
Khúc Tiểu Đình hưng phấn một đêm không ngủ, rốt cục nghĩ ra một biện pháp hấp dẫn lực chú ý của tam vương tử.
Ngày kế, Khúc Tiểu Đình chọn bộ váy tơ lụa bay bay như tiên nữ, lúc này mặc ít dù có chút lạnh, bên ngoài gió thổi qua, gió lạnh làm nàng ta run cầm cập. Bất quá vì câu dẫn quý nhân, Khúc Tiểu Đình cắn răng kiên trì.
Tỉ mỉ trang điểm, thật cẩn thận che phủ vết thương trên mặt. Một roi lúc ấy của An Quốc Công, làm cho nàng ta lưu lại sẹo, cho dù hiện tại cũng có thể nhìn thấy mờ mờ, chỉ có thể dùng phấn thật dày che khuất vết sẹo. Búi tóc hơi lỏng, nhìn thanh lệ thoát tục. Khúc Tiểu Đình ôm đàn cổ trong ngực, đi về phía rừng trúc phía sau núi trong am ni cô.
Rừng trúc cảnh trí vô cùng tốt, bên trong còn có cái đình nhỏ, một dòng suối nhỏ vờn quanh, xa xa nhìn như là tiên cảnh. Khúc Tiểu Đình ngồi ở trong đình, buông đàn cổ, xoa xoa tay bị đông lạnh đến trắng bệch, đặt ở bên miệng hà hơi.
Rừng trúc trong am ni cô này lại cách nơi tam vương tử ở không xa, Khúc Tiểu Đình chắc chắn hắn nhất định sẽ nghe thấy tiếng đàn này, sau đó tò mò chạy tới nhìn xem.
Cố nén thân mình vì rét lạnh mà run rẩy, Khúc Tiểu Đình thử dây đàn một chút. Đời này nàng ta sống ở nhà cao cửa rộng, cầm kỳ thư họa tự nhiên đều học một chút, tuy rằng nàng ta không phải thập phần tinh thông đàn cổ, bất quá vẫn có thể đàn qua mắt người thường.
Một tiếng đàn cổ mát lạnh vang lên ở trong rừng trúc, rừng trúc vốn u tĩnh, tiếng đàn càng vang vọng, càng có vẻ bay bổng, thập phần có ý nhị. Khúc Tiểu Đình vẫn duy trì tư thế ngồi tao nhã xinh đẹp, mười ngón khảy dây đàn.
Một khúc vang lên, tiếng đàn cực dễ nghe. Đánh hết một khúc, Khúc Tiểu Đình âm thầm nhìn xung quanh: như thế nào còn không thấy tam vương tử xuất hiện? Chẳng lẽ hôm nay hắn đi dạo nơi khác rồi? Không đúng, rõ ràng hắn nói mấy ngày nay liền ở nơi này nghỉ ngơi mà!
Khúc Tiểu Đình sẽ không khinh địch như vậy, bàn tay trắng nõn của nàng ta lại khảy dây đàn, lại đàn một khúc, nhưng bóng dáng tam vương tử còn chưa thấy. Hai thủ khúc đều đàn xong rồi, Khúc Tiểu Đình thấy cả người lạnh run, nếu không có phấn thật dày trên mặt, đã sớm có thể nhìn ra mặt nàng ta đều bị đông lạnh đến tím ngắt.
Cho đến khi Khúc Tiểu Đình bắn xong năm khúc, một tiếng bước chân mới vang lên ngay gần rừng trúc. Khúc Tiểu Đình nghe thấy tiếng bước chân, cảm thấy đại hỉ.
Chỉ nghe thấy âm thanh vỗ tay hoan nghênh “ba ba”, một giọng nói đàn ông ở sau người vang lên: “Thật sự là âm thanh của tự nhiên! Không nghĩ tới ở chỗ này có thể nghe thấy nhạc khúc tuyệt vời như vậy, thật sự giống như nằm mơ!”
Khúc Tiểu Đình nghe ra đó là giọng nói của tam vương tử. Mắc câu rồi, mắc câu rồi! Khúc Tiểu Đình kích động muốn ngất đi thôi! Bất quá nàng ta kiềm chế kích động trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói uyển chuyển: “Công tử khen trật rồi. Tiểu nữ tử bất quá là lòng có sở cảm, lúc này đánh đàn, không biết cư nhiên quấy nhiễu công tử, thật sự là có lỗi.”
Khúc Tiểu Đình đưa lưng về phía tam vương tử, cũng không xoay người, cái này càng gợi lên hiếu kỳ của tam vương tử, lúc hắn đi vào, thấy bóng dáng mạn diệu xinh đẹp đó, nói: “Người có thể đàn ra âm thanh của tự nhiên như thế, nhất định là tiên nữ trên trời.”
Khúc Tiểu Đình cười khẽ: “Tiểu nữ tử chỉ là nữ tử tầm thường, làm sao xứng được với tiên nữ.” Dứt lời, tao nhã xoay người, cúi đầu, trong suốt cúi đầu với tam vương tử, rồi sau đó ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thẳng vào ánh mắt tam vương tử.
Sau khi Tam vương tử nhìn thấy dung mạo của Khúc Tiểu Đình, trong mắt lướt qua một chút kinh diễm rất rõ ràng, tiến lên vài bước, nói: “Ha ha, thật đúng là gặp tiên nữ! Ta nghe người ta nói trong miếu này có Bồ Tát, không nghĩ tới còn có tiên nữ xinh đẹp như thế.”
Trên mặt Khúc Tiểu Đình hơi hơi đỏ lên, nghiêng thân qua, che mặt làm như rất thẹn thùng. Chư quốc Tây Vực dân phong cởi mở, không thể so với Thiên triều bảo thủ như vậy, xem ra đồn đại là thật.
Tam vương tử nhìn thấy giai nhân thẹn thùng, lại phong tình vạn chủng, vội vàng đi vào trong đình, nói: “Ta ngưỡng mộ văn hóa Thiên triều đã lâu, không biết có vinh hạnh thỉnh cô nương truyền thụ cầm nghệ không?”
Vừa thấy tam vương tử có ý với mình, Khúc Tiểu Đình tự nhiên sẽ không cự tuyệt, vì thế mời tam vương tử ngồi xuống học cầm, hai người ngươi tới ta đi, cười cười nói nói, bất tri bất giác khi đi ra mặt trời sắp xuống núi. Khúc Tiểu Đình tận lực khai triển học vấn của mình, thậm chí còn vừa đánh đàn vừa hát bài ‘thủy điệu ca’ của Tô Thức*, hơn nữa nói dối là chính mình soạn ra. Tam vương tử tỏ vẻ phi thường kinh diễm, một đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Đình, ngay cả trong nháy mắt đều luyến tiếc.
Link bài hát:
*Nguyện dài lâu cùng anh / Thủy Điệu Ca – Vương Phi (但願人長久 / 水調歌頭 –王菲)
*Tô Thức: (Chữ Hán: 苏轼, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Món thịt đông pha cũng do ông sáng chế. Câu chuyện như sau:
Từ năm 1071 cho tới Tống Triết Tông lên ngôi vào năm 1085, Đông Ba đã bị đổi đi nhiều nơi với nhiều chức vị khác nhau (đa số là bị… xuống cấp) ở Hàng Châu, Mật Châu, Từ Châu, Hồ Châu, và cuối cùng bị… đày tới Hoàng Châu ở địa phận tỉnh Hồ Bắc hiện giờ. Khi sống ở Hoàng Châu, Đông Ba thật sự không được trao cho trách nhiệm cụ thể mà thường ngày ông ta chỉ tản nhàn, làm thơ, hội họa , và nghiên cứu việc…. nấu nướng ; tuy nhiên đời sống thực tế của một vị quan bị đày như Đông Ba thì quá ư là.. cực khổ…. Hoàng Châu là một vùng nông thôn khá trù phú của Trung Hoa và thịt heo ở vùng nầy khá ngon… và rẻ. Thịt heo là nền tảng cho việc nấu nướng của cư dân vùng Hồ Bắc. Đông Ba đã biến tấu nhiều cách nấu và dùng thịt heo cho các bữa ăn mỗi ngày và nổi tiếng hơn cả… là món thịt ba chỉ hầm rượu của Hoàng Châu (黄州红烧肉).
Theo lời đồn, thì trong lúc đang lui cui ở trong bếp nấu món thịt ba chỉ, Đông Ba được một người bạn ghé sang thăm; ông ta liền bớt lửa lò mà lên nhà trên tiếp người bạn và chơi cờ tướng. Vì quá say mê chơi cờ, Đông Ba quên bẵng cả nồi thịt kho ở trong bếp; sau một khoảng lâu đang lúc chơi cờ Đông Ba ngưởi được mùi thịt… gần khét bay lên từ nhà bếp….; ông ta chạy ngược vào thì tảng thịt ba chỉ đã ngã sang một màu đỏ sậm, mềm như bơ, màu nước đã sánh nhưng không có vị béo ngậy khó ăn của thịt ba chỉ kho bình thường. Sau đó Đông Ba và người bạn đã… mần xong cả tảng thịt kho đó mà họ vẫn thấy còn… muốn ăn thêm.
Thủy Điệu Ca
Minh nguyệt kỉ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên:
“Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?”
Ngã dục thừa phong qui khứ,
Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thăng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Ðê ỷ hộ,
Chiếu vô miên,
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Ðãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Bản dịch
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
“Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?”
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?[1]
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.[2]
Dịch thuật: Nguyễn Hiến Lê
[1]Nhớ Tử Do (em của ông).
[2]Tiếng thuyền quyên này nghĩa gốc trỏ mọi người đẹp, không riêng đàn bà, ở đây trỏ Tử Do. Chính là thiền, ta quen đọc là thuyền.
Xem ra mắc câu rồi! Khúc Tiểu Đình nhìn bộ dạng thần hồn điên đảo của tam vương tử đối với mình, trong lòng âm thầm đắc ý.
Có lần đầu quen biết, tình chàng ý thiếp, mắt đi mày lại, trong nháy mắt liền trôi qua bảy tám ngày. Cảm tình hai người mỗi ngày một tăng, nùng tình mật ý rất ngọt ngào. Tam vương tử nói dối mình là nhi tử của một thương nhân ở Tây Vực, tới Thiên triều buôn bán, gia cảnh bình thường. Khúc Tiểu Đình đoán tam vương tử hy vọng tìm một người phụ nữ không vì địa vị của hắn, lúc này liền tỏ vẻ gia cảnh ra sao cũng không quan trọng, cho dù hắn khốn cùng, nàng ta cũng sẽ cùng hắn đồng tâm hiệp lực, có nạn cùng chịu. Khúc Tiểu Đình nàng ta không phải hạng người tham mộ hư vinh, nàng ta chỉ nguyện tìm được một người đồng lòng, đầu bạc không phân cách. Lời này làm tam vương tử rất cảm động, nói thẳng thú thê nên thú cô nương ngây thơ, không tham mộ hư vinh như Khúc Tiểu Đình vậy.
Mà Lưu Văn Tuấn giàu xổi đó vài lần ba phiên đến tìm Khúc Tiểu Đình, đều bị Khúc Tiểu Đình lấy thân mình không khoẻ cự ở ngoài cửa. Lưu Văn Tuấn vừa nghe tình nhân sinh bệnh, vội vàng đưa nhiều tiền bạc cùng dược liệu trân quý tới, nhưng Khúc Tiểu Đình đã thu lễ vật, lại vẫn không thấy người. Lưu Văn Tuấn nghĩ đến Khúc Tiểu Đình đang tức giận mình không nhanh chóng nghênh thú, cũng không dám bức quá mức mức, chọc Khúc Tiểu Đình tức giận, vẫn ở ngay chỗ cách am ni cô năm dặm.
Mà Khúc Tiểu Đình vừa thông đồng tam vương tử, lại cũng không dám hoàn toàn đem Lưu Văn Tuấn cự ở ngoài cửa, dù sao tam vương tử còn chưa nói muốn dẫn nàng ta đi, cho nàng ta danh phận, nếu là nàng ta tùy tiện cự tuyệt Lưu Văn Tuấn, tương lai tam vương tử lại phụ bạc nàng ta, chẳng phải là gà bay trứng vỡ sao? Cho nên Khúc Tiểu Đình cách mấy ngày liền sai người đưa thư cho Lưu Văn Tuấn, bảo hắn đừng nóng ruột.
Lại qua bốn năm ngày, tam vương tử tựa hồ bị Khúc Tiểu Đình mê hoặc, ngay cả chính sự cũng không muốn làm. Khúc Tiểu Đình từng vài lần nghe lén tam vương tử cùng người hầu của hắn đối thoại, đám người hầu đều thúc giục tam vương tử mau chóng vào kinh thành, nhưng tam vương tử luôn từ chối. Khúc Tiểu Đình biết hắn luyến tiếc cùng mình tách ra, vì thế nàng ta biết thời cơ đến.
Vì thế ngày hôm sau, khi tam vương tử đến tìm nàng ta, Khúc Tiểu Đình liền đóng cửa không ra. Chuyện này làm tam vương tử lo lắng, không gõ cửa được. Khúc Tiểu Đình ở trong phòng, ô ô khóc nức nở nói: “Chỉ sợ ta không thể gặp lại tam công tử.”
“Đây là vì sao? Ngày hôm qua không phải vẫn tốt sao?” Lòng Tam vương tử nóng như lửa đốt.
“Ô ô ô…” Khúc Tiểu Đình khóc lên, nói: “Tam công tử có điều không biết, phong tục Thiên triều chúng ta không giống Tây Vực các người. Tại Tây Vực các người, nam nữ chưa hôn lui tới, cũng sẽ không bị người nói cái gì. Nhưng ở Thiên triều chúng ta, là không được. Tam công tử có điều không biết, từ lúc quen biết cùng công tử, Tiểu Đình đã bị người chỉ trỏ, chọc cột sống mắng. Tiểu Đình tuy rằng là người đoan trang, nhưng các nàng lại nghĩ Tiểu Đình là người xấu xa dơ bẩn, các nàng còn nói…”
“Các nàng còn nói cái gì?” Tam vương tử truy vấn.
“Ta cùng với chàng vô danh vô phận, thật sự không thể tái kiến. Các nàng còn nói, ta nếu gặp lại chàng, liền muốn đem ta kéo đi tẩm lồng heo!” Tiếng khóc Khúc Tiểu Đình u oán, đàn ông nào nghe thấy, hận không thể đáp ứng hết thảy yêu cầu của nàng ta, chỉ cầu nàng ta đừng nữa rơi lệ là được.
“Ai dám đem nàng tẩm lồng heo?” Tam vương tử cả giận nói: “Bất quá là danh phận mà thôi, ta như thế nào không cho nàng, sao ta có thể bỏ được người ta yêu khó xử chứ! Nàng yên tâm, lần này ta liền mang nàng đi, trở về báo cáo phụ thân, ta muốn thú nàng làm chính thê!”
Chính thê? Chẳng phải tương lai chính là hoàng hậu sao? Cho dù Lâu Lan Quốc vương không đồng ý tam vương tử thú nàng làm chính thê, nhưng làm cái trắc phi gì đó cũng không sai, tương lai nàng ta chính là quý phi. Trong lòng Khúc Tiểu Đình đều cười nở hoa!
“Lời này thật sao?” Khúc Tiểu Đình lau lệ nức nở nói.
“Tự nhiên thật sao, nhất ngôn cửu đỉnh!” Tam vương tử nói: “Tiểu Đình ngoan, nàng nhanh mở cửa cho ta nhìn nàng một cái. Trung Nguyên các nàng không phải có câu là một ngày không thấy như cách ba thu, ta đối với nàng, nhưng là một khắc không thấy như cách ba mươi thu đó.”
Khúc Tiểu Đình lau lệ, mở cửa để cho tam vương tử tiến vào. Tam vương tử vừa tiến vào liền nhanh chóng ôm chặt Khúc Tiểu Đình, dường như rất sợ sẽ mất đi nàng ta, Khúc Tiểu Đình cũng ôm tam vương tử, cảm giác được tim của hắn đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Khúc Tiểu Đình biết hắn đang động tình, bất quá nàng ta sẽ không để cho hắn đắc thủ nhanh như vậy, phải treo miệng hắn vài ngày. Vì thế hai người nói chuyện một lúc, Khúc Tiểu Đình nói thân mình không thoải mái, sẽ đưa tam vương tử đi ra ngoài. Trước khi đi Tam vương tử, đưa nàng ta một miếng ngọc bội kê huyết làm tín vật đính ước, nói ngày mai lại đến thăm nàng.
Đêm hôm đó, Khúc Tiểu Đình quả thực vui sướng lâng lâng. Nàng ta nằm ở trên giường, cả đầu đều là mộng làm hoàng hậu. Lưu Văn Tuấn lại sai người đưa tiền bạc lễ vật đến, nàng ta cũng không thèm nhìn tới liền xếp ở góc bên cạnh. Nàng ta sắp trở thành vương phi, mấy thứ Lưu Văn Tuấn thổ hào đó đưa, nàng ta mới không nhìn ở trong mắt đâu.
Sáng sớm hôm sau, Khúc Tiểu Đình vừa rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe tiếng đập cửa.
“Vừa tách ra, liền vội vàng lại đây, chỉ sợ hắn nhớ mình, một đêm đều ngủ không được đây.” Khúc Tiểu Đình sửa sang lại quần áo, mỉm cười đi mở cửa.
Đứng ở cửa không phải là tam vương tử mà nàng ta nghĩ đến, mà là một thân hình to mọng.
Lưu Văn Tuấn đứng tại cửa, thở hổn hển. Hắn bị Khúc Tiểu Đình lơ đẹp một thời gian, tiên nữ tình nhân của hắn chỉ lấy bạc không thấy mặt, mới đầu còn đưa thư cho hắn, nhưng mấy ngày nay ngay cả thư đều không thấy. Hơn nữa Lưu Văn Tuấn nghe được chút tin đồn, nói Khúc Tiểu Đình cùng một gã đàn ông dị quốc đi lại rất gần gũi, Lưu Văn Tuấn vừa nghe liền chịu không nổi, trời chưa sáng liền chạy tới am ni cô.
“Tiểu Đình muội muội, muội nói xem, đã nhiều ngày vì sao muội không đến thăm huynh!?” Lưu Văn Tuấn vọt vào trong phòng, ngồi bên cạnh bàn thở hổn hển.
“Nha, vị công tử này, ngươi có phải đi nhầm nơi hay không?” Khúc Tiểu Đình kinh ngạc nhìn Lưu Văn Tuấn, dường như không quen biết hắn: “Đây là phòng ở của ta, công tử nếu là muốn thắp hương, nên đi đại điện phía trước.”
“Muội nói cái gì?” Lưu Văn Tuấn vừa nghe lời này, giận tím mặt, chỉ vào góc sáng sủa xếp đầy vàng bạc lễ vật, mắng: “Huynh đưa lễ muội đều thu, như thế nào giả vờ không biết huynh? Muội đã quên trước đó vài ngày muội như thế nào theo huynh tình chàng ý thiếp? Muội không phải muốn gả cho huynh làm chính thê sao? Đi, theo huynh đi, huynh với muội đi bái đường!”
Lưu Văn Tuấn vừa nói vừa muốn kéo tay Khúc Tiểu Đình, Khúc Tiểu Đình như trốn ôn dịch giãy tay hắn ra, cách hắn rất xa, nói: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Nàng cũng không thể thừa nhận, vạn nhất rơi vào trong lỗ tai tam vương tử, cũng không biết nói làm sao, nàng ta phải đem tên mập chết bầm này đuổi đi.
Lưu Văn Tuấn thở hổn hển, hắn cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt như vậy. Hắn cả giận nói: “Ngươi không phải nói ta là tình yêu đích thực của ngươi sao? Là Văn Tuấn ca ca trong biển người mờ mịt, ngươi thật vất vả mới tìm được sao? Nay sao ngươi có thể nào đối với ta như vậy? Ngươi nếu là không nói rõ ràng cho ta, ta sẽ không đi!”
Khúc Tiểu Đình vừa thấy hắn liền đánh chiêu bài kẹo kéo như vậy, đơn giản ngả bài cùng hắn, nói: “Đó đều là chuyện quá khứ, nay ta đối với ngươi không có cảm tình nữa, ngươi đi đi, chúng ta hảo tụ hảo tán.”
Lưu Văn Tuấn lắc đầu, nói: “Ta không tin! Ngươi nói đi, ngươi có phải thông đồng với người khác rồi hay không?”
Khúc Tiểu Đình phi một ngụm, nói: “Chuyện liên quan gì tới ngươi? Chuyện của ta, sao đến phiên ngươi tới quản? Cũng không nhìn bộ dáng của ngươi một cái, vừa đen bẩn, vừa mập phì, vừa khiến người ta buồn nôn, lấy nước tiểu soi chính mình đi, sao có thể xứng đôi với ta chứ! Ngươi nếu là có chút tự mình hiểu lấy, cũng nên đi đi!”
“Vậy, vậy chuyện lúc trước ngươi nói, chẳng lẽ cũng không giữ lời!?” Lưu Văn Tuấn run run nói.
“Tự nhiên là không giữ lời, ngươi đi đi.” Khúc Tiểu Đình chỉ vào cửa: “Ngươi nếu không đi, ta liền kêu người.”
Lưu Văn Tuấn nhìn tiên nữ trong lòng, người phụ nữ hắn từng nghĩ giống như hoa sen cao thượng không tranh, không tham tài phú, thanh thuần khả nhân, nhưng nay lại lộ ra bộ mặt dữ tợn như vậy. Lưu Văn Tuấn đột nhiên cảm thấy, thì ra Khúc Tiểu Đình cùng mấy nữ tử ở thanh lâu sở quán không có khác nhau gì hết. À không, ít nhất nữ tử thanh lâu người đời đều biết là vì tiền, nhưng Khúc Tiểu Đình lại diễn kịch rất ngọt, nàng ta nói nàng ta là vì tình, vì tình yêu đích thực. Nhưng một khi trèo lên nhành cao, sẽ vứt bỏ chính mình.
Lưu Văn Tuấn nghèo túng lết thết ra khỏi gian phòng của Khúc Tiểu Đình, hai mắt mờ mịt, không biết làm sao. Hồi tưởng lúc trước nùng tình mật ý, còn nghĩ cảnh tượng hôm nay, lòng Lưu Văn Tuấn đau một trận như dao chém. Lúc này hắn bỗng nhiên nghĩ tới vợ cả của mình, nữ nhân Trịnh thị kia bồi chính mình từ khốn cùng một đường đi tới không rời không bỏ. Trịnh thị lao đầu xuống sông tự sát, đến nay sống không thấy người chết không thấy xác, Lưu Văn Tuấn thậm chí cũng chưa từng phái người đi vớt thi thể của nàng, liền cho rằng nàng đã chết, vui rạo rực tính nghênh thú tân tình nhân qua cửa.
Lưu Văn Tuấn ngồi xuống đất, giựt giựt tóc, hối hận vạn phần. Bỗng nhiên cảm thấy ngực bị đè nén, một trận hít thở không thông, té trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Lưu Văn Tuấn này quá mập mạp, dầu đầy mặt. Khúc Tiểu Đình vừa thấy là biết hắn bị cao huyết áp, chỉ cần nàng ta gả vào Lưu gia, ở trong ẩm thực làm chút tay chân, không vài năm Lưu Văn Tuấn sẽ đi gặp diêm vương, khi đó nhà cửa, tài sản của hắn đều là của Khúc Tiểu Đình. Lúc này Lưu Văn Tuấn vốn bị cao huyết áp, bị kích thích, lập tức hôn mê bất tỉnh, dùng y học hiện đại mà nói, hắn bị tai biến mạch máu não.
Chờ Lưu Văn Tuấn được nô bộc tìm được, mang về nhà cứu trị tỉnh lại, hắn đã bị méo miệng không thể động đậy, không thể nói chuyện. Sau đó Trịnh thị về nhà, Lưu Văn Tuấn tê liệt nằm trên giường, toàn bộ nhà cửa do Trịnh thị định đoạt, nửa đời sau của Lưu Văn Tuấn đều nằm ở trên giường xem sắc mặt của Trịnh thị mà sống, coi như là chuyển vần, báo ứng khó lường, đây đều là nói sau, tạm thời không nhắc tới.
Khúc Tiểu Đình cùng tam vương tử tư định cả đời, tam vương tử vài lần ba phiên minh ám muốn nàng ta, Khúc Tiểu Đình lạt mềm buộc chặt, nhưng lại sợ cự tuyệt quá độc ác, làm cho con cá mắc câu trốn thoát, liền ngượng ngùng hẹn tam vương tử đêm đó vào phòng nàng ta cầm đuốc soi nói chuyện suốt đêm.
Đêm đó, Khúc Tiểu Đình tắm rửa thay quần áo, mặc xiêm y xinh đẹp nhất chờ đợi tam vương tử đến. Cho đến đêm khuya, ngọn nến đều sắp cháy hết, tam vương tử mới khoan thai đến chậm.
Vào phòng ở, tam vương tử ngay cả cửa đều đã quên đóng, liền gấp gáp ôm lấy Khúc Tiểu Đình, hôn loạn một trận trên cổ nàng ta, nói: “Tiểu Đình, ta rất nhớ nàng, ta muốn nàng! Ta nghĩ đêm nay liền muốn nàng! Chờ ngày mai ta liền mang nàng đi, về quê hương ta liền thú nàng, ta thề chắc chắn sẽ đối đãi nàng thật tốt!”
Sóng mắt Khúc Tiểu Đình trong suốt, vô hạn kiều mỵ gật gật đầu.
Tam vương tử ôm lấy nàng ta, đem nàng ta đặt ở trên giường, hôn trên trán nàng ta một cái, nói: “Vật nhỏ, cửa còn không có đóng, nàng chờ ta đi đóng cửa thổi đèn đã.” Dứt lời, buông màn trướng xuống.
Khúc Tiểu Đình nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nàng ta biết là thổi tắt ngọn nến trong phòng. Sau đó nàng nghe thấy tiếng đóng cửa, lại sau đó, tiếng bước chân từ cửa đi đến giường, chui vào màn trướng.
“Tam công tử…” Trong bóng tối, Khúc Tiểu Đình ôm lấy bả vai người nọ.
“Ngô…” Tam vương tử hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu dã man xé rách xiêm y của Khúc Tiểu Đình, Khúc Tiểu Đình đón hùa ý của hắn, phát ra tiếng rên khẽ. Tam vương tử rút đai lưng của mình ra, cột tay Khúc Tiểu Đình vào đầu giường. Trong lòng Khúc Tiểu Đình thầm nghĩ, thì ra hắn thích trói buộc. Rồi sau đó tam vương tử bắt đầu ép buộc ngọc thể của nàng, không chút nào thương tiếc, giống như mãnh thú đói khát.
Dường như đã lâu không chạm qua nữ nhân, tam vương tử trầm mặc không nói, chính là muốn nàng, động tác thô bạo.
Bỗng nhiên, nghe thấy loảng xoảng một tiếng, có người một cước đá văng cửa phòng Khúc Tiểu Đình, xuyên thấu màn che mơ hồ thấy ánh lửa.
“Có người ở phật môn thanh tịnh hành dâm. Thật là chuyện ô uế!” Không đợi Khúc Tiểu Đình phản ứng lại, màn che trên giường đã bị xốc lên, một cái bao tải to trực tiếp chụp ở trên đầu tam vương tử, đem cả người tam vương tử đều lọt vào trong bao tải. Sau đó Khúc Tiểu Đình liền thấy vài tiểu ni cô, đều là người trong miếu. Hai tiểu ni cô dùng cây củi thô to dùng để nhóm lửa hung hăng đánh mấy gậy vào bao tải, người trong bao tải liền thét lớn một tiếng không có động tĩnh, tựa hồ là bị đánh hôn mê.
Khúc Tiểu Đình vội vàng dùng chăn bao thân mình lại, hoảng sợ nhìn mọi người.
Ngoài cửa rất nhiều ni cô đứng đang cầm cây đuốc, cầm đầu là sư thái chủ trì.
Sư thái chắp hai tay lại, nói: “A di đà phật, ta hảo tâm thu lưu ngươi ở trong miếu, nhưng ngươi lại làm ra gièm pha thông dâm cùng người.”
Khúc Tiểu Đình cắn môi, nàng ta mới không sợ mấy ni cô đầu trọc này, có tam vương tử bảo hộ nàng ta.
“Ta vẫn chưa cùng người thông dâm!” Khúc Tiểu Đình đúng lý hợp tình phản bác nói.
“Vậy người đàn ông trên giường ngươi là ai?” Sư thái nói: “Ngươi cũng biết nử tử cùng người thông dâm, là sẽ bị tẩm lồng heo trầm đường!”
Khúc Tiểu Đình lộ ra nụ cười khinh thường, nói: “Đây là phu quân của ta, ta cùng với phu quân sinh hoạt vợ chồng, ai mắc ngươi tới quản sao?”
Sư thái nhíu mày: “Là phu quân ngươi? Ngươi khi nào có phu quân?”
Khúc Tiểu Đình nói: “Đây là chuyện của ta, vì sao phải nói cho ngươi? Tóm lại chúng ta là vợ chồng, sinh hoạt vợ chồng chính là thiên kinh địa nghĩa, nhưng thật ra ngươi, khuya khoắt mang theo nhiều người đến như vậy, đến tột cùng có ý như thế nào?”
Sư thái cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi chớ nói dối, nếu người trong bao tải không phải là phu quân của ngươi, ta liền muốn đem tẩm lồng heo xử tử!”
Khúc Tiểu Đình đắc ý dào dạt nói: “Ngươi nếu là không tin, chính mình hỏi phu quân của ta đi.”
Sư thái nhíu mày, sai người tháo bao tải ra.
Vài tiểu ni cô tiến lên, túm bao tải giũ ra, một người từ bên trong lăn ra như bánh xe. Người nọ lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó sờ sờ cái ót trụi lủi, mắng: “Bà nội đứa nào, là ai đánh lén ông mày!”
Khúc Tiểu Đình nhìn người lăn ra từ trong bao tải, kinh ngạc há hốc miệng!
Tam vương tử phong hoa tuyệt đại, tuấn mỹ vô song của nàng đâu? Như thế nào biến thành một người què hơn năm mươi tuổi xấu xí ục ịch, trên đầu trọc lóc, lòng bàn chân đầy mủ, răng hô vàng nham nhở làm cho người ta ghê tởm, còn mù một con mắt!?
“Ngươi là người phương nào? Khúc thí chủ nói ngươi là phu quân của nàng ta, là sự thật sao?” Sư thái nhìn người trên đất kia hỏi nói.
“Ta tên là Lý Cẩu Thặng, là thợ săn cách thành ba mươi dặm về phía Tây.” Lý Cẩu Thặng rung đùi đắc ý: “Ngươi nói Khúc thí chủ nào? Chính là tiểu cô nương nũng nịu kia?”
Lý Cẩu Thặng nhe răng vàng ra, quay đầu nhìn Khúc Tiểu Đình, Khúc Tiểu Đình thấy trong kẽ răng của hắn còn dính vài vụn thịt gì đó. Vừa nghĩ đến vừa rồi mình cùng với người này, Khúc Tiểu Đình liền ghê tởm, trong dạ dày một trận phiên giang đảo hải (dời sông lấp bể).(Lk: ai, editor vừa edit vừa cảm thấy mắc ói, ẹ!)
“Không sai, chính là nàng ta. Nàng ta nói ngươi là phu quân của nàng ta, đây là sự thật?” Sư thái hỏi.
Lý Cẩu Thặng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta vừa rồi cùng thê tử của ta ngủ chung mà.”
“Không! Không phải!” Khúc Tiểu Đình điên cuồng hô to : “Phu quân của ta là tam công tử! Chính là công tử trẻ tuổi đến từ dị quốc! Ngươi nếu là không tin, có thể tìm hắn chứng thực!”
“Công tử trẻ tuổi đến từ dị quốc nào? Sao ta chưa thấy qua?” Sư thái nhìn Khúc Tiểu Đình nói : “Ngươi chớ không phải là điên rồi, đừng ăn nói khùng điên.”
Tiểu ni cô bên cạnh đều phụ họa, đều tỏ vẻ theo chưa thấy qua công tử dị quốc nào nữa, hơn nữa đều dùng một loại biểu tình thấy quỷ nhìn Khúc Tiểu Đình.
Khúc Tiểu Đình ngồi yên ở trên giường. Lấy dung mạo của tam vương tử, không có khả năng không ai chú ý tới hắn, hơn nữa hắn liên tiếp ra vào chùa miếu, đám tiểu ni cô này không có khả năng chưa từng thấy hắn.
Nay các nàng muôn miệng một lời… Khúc Tiểu Đình đột nhiên ý thức được, chính mình rơi vào bên trong một cái bẫy rất lớn rồi.
Là Hậu gia? Hay là Khương gia? Hoặc là cả hai nhà? Khúc Tiểu Đình gắt gao nắm tay lại. Bất quá lúc này cho dù suy nghĩ cẩn thận là ai thiết kế nàng ta, cũng vô dụng. Bởi vì trước mắt nàng ta có hai cái nan đề: Giờ phút này nàng ta bị mọi người bắt kẻ thông dâm tại giường, nếu không thừa nhận Lý Cẩu Thặng đó là trượng phu của mình, sẽ bị đám ni cô này đem trầm đường xử tử! Kim bài miễn tử của nàng để ở trong cung, lúc này cũng không có công dụng. Nhưng nếu thừa nhận… Khúc Tiểu Đình vừa nhìn thấy gương mặt của Lý Cẩu Thặng, liền không nhịn được ghê tởm! Nếu kêu nàng ta gả cho người đàn ông này, không bằng để cho nàng ta chết luôn đi!
“Khúc thí chủ, ngươi nghĩ xong chưa?” Sư thái nhìn chằm chằm mắt của nàng ta: “Hắn rốt cuộc có phải hay không? Nếu hắn không phải là trượng phu của ngươi, các ngươi chính là thông dâm, ngay cả lồng heo ta đều chuẩn bị xong.”
Khúc Tiểu Đình gắt gao cắn răng, cắn ra máu, ngạnh cổ, phun ra một câu: “… Đúng!”