Thiếu chương 73,74.
Trong rừng cây nhỏ u tĩnh, một người đàn ông buồn bã ngồi ở trong đình. Người đàn ông tuổi chừng hơn ba mươi, dáng người rất mập mạp, trước cái trán đã bóng láng, trụi lủi tóc. Người đàn ông mặc một thân hoa phục, hai tay mang năm sáu cái nhẫn bảo thạch.
Người đàn ông hiển nhiên đang đợi người, hơn nữa rất là nôn nóng. Qua ước chừng nửa canh giờ, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trong rừng cây, đúng là Hậu Uyển Vân – bị bí mật tống xuất cung – đến. Nay nàng ta ở trong am ni cô, tự xưng tên là Khúc Tiểu Đình. Khúc Tiểu Đình bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến gần đình, giọng nói mềm mại đáng yêu có thể làm cho cả người đàn ông đều mềm nhũn.
“Văn Tuấn ca ca…” Khúc Tiểu Đình một tay tựa vào cây, đứng ở bên dòng suối.
Lưu Văn Tuấn quay đầu, vừa nhìn thấy nhân nhi mong nhớ ngày đêm kia, kích động chạy lại đây, ôm lấy thân mình kiều nhỏ của Khúc Tiểu Đình, hung hăng hôn trên cổ nàng ta, nói: “Tiểu Đình muội muội, có nhớ ca ca không?”
Khúc Tiểu Đình nhịn xuống ghê tởm trong lòng, làm ra bộ dáng ủy khuất, nhẹ nhàng đẩy Lưu Văn Tuấn ra, trong mắt mang theo nước mắt, nói: “Văn Tuấn ca ca, Tiểu Đình cũng rất nhớ ca ca… Chính là…”
Nói xong, Khúc Tiểu Đình lấy từ trong ngực ra một viên dạ minh châu. Dạ minh châu này là Lưu Văn Tuấn đưa nàng ta, để cho nàng ta vui vẻ. Lúc này Khúc Tiểu Đình cầm dạ minh châu, lệ lóng lánh: “Văn Tuấn ca ca, Tiểu Đình biết huynh là một lòng đối tốt với Tiểu Đình. Nhưng Tiểu Đình tuy rằng là nữ tử nhà bình thường, nhưng cũng là nữ nhi trong sạch, Tiểu Đình có chút lòng dạ, đã sớm thề không thể làm làm thiếp cho người ta. Minh châu này, chỉ có thể nhịn đau trả lại cho ca ca.”
Bộ dáng lê hoa đái vũ này của Khúc Tiểu Đình làm cho Lưu Văn Tuấn đau lòng không thôi.
Lưu Văn Tuấn vốn là người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, sau đó chậm rãi làm giàu, thành thổ hào nông thôn phú giáp một phương. Nhưng có tiền thì có tiền, tâm tính hắn thủy chung vẫn là một nhà giàu mới nổi, bởi vì chính mình không đọc sách, cho nên đặc biệt yêu quý người có tài hoa.
Có một ngày Lưu Văn Tuấn đến trong miếu dâng hương, đã bị Khúc Tiểu Đình nhìn trúng. Tuy rằng tuổi Lưu Văn Tuấn so với Khúc Tiểu Đình lớn hơn một giáp, hơn nữa bề ngoài to mộng xấu xí, nhưng Lưu Văn Tuấn có tiền! Lúc ấy Khúc Tiểu Đình đang bị cơn nghiện tra tấn, muốn có tiêu dao cao, nàng ta liền hạ quyết tâm muốn ăn miếng thịt béo Lưu Văn Tuấn này.
Lưu Văn Tuấn sinh trưởng ở trong bình dân, trong thường ngày gặp đều là phụ nhân thô ráp, cho dù là đi thanh lâu sở quán, gặp cũng chỉ là dung chi tục phấn tầm thường. Nhưng Khúc Tiểu Đình không giống, nàng ta trẻ tuổi mỹ mạo, cử chỉ văn nhã hào phóng, giơ tay nhấc chân có loại khí chất danh viện liền hấp dẫn ánh mắt Lưu Văn Tuấn.
Do Khúc Tiểu Đình cố ý an bài, Lưu Văn Tuấn rất nhanh đã bị vị thân phận thần bí này, khí chất bất phàm, thấy do mỹ nhân tuyệt sắc đau thương nên bị hấp dẫn. Trải qua tiếp xúc một thời gian, Lưu Văn Tuấn còn phát hiện vị mỹ nhân này không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, thế nhưng còn có thể ngâm thơ làm phú. Khúc Tiểu Đình xuất khẩu thành thơ lập tức chấn trụ Lưu Văn Tuấn.
Vài lần ba phiên cố ý câu dẫn như vậy, Lưu Văn Tuấn – đại thổ hào quê mùa – rất nhanh liền rơi vào võng tình, bị Khúc Tiểu Đình mê thần hồn điên đảo, tin tưởng vững chắc Khúc Tiểu Đình -vị hồng phấn tri kỷ này- chính là tình yêu đích thực mà chính mình ở hồng trần mờ mịt này đang tìm kiếm.
Thổ hào động tình, phương thức biểu đạt duy nhất chính là đập bạc. Vì thế bạc cuồn cuộn không ngừng, lễ vật quý giá, bị đưa vào trong tay Khúc Tiểu Đình. Khúc Tiểu Đình lạt mềm buộc chặt, đưa ba lượt, nàng ta có thể cho lui về hai lần. Bị sắc đẹp mê mắt, Lưu Văn Tuấn càng thêm cảm thấy vị mỹ nhân này không tham tài phú, thanh cao như tiên nữ trên trời, càng triển khai công kích mãnh liệt với nàng ta.
Khúc Tiểu Đình chuyển biến tốt mới chịu thu, dần dần cũng biểu đạt tâm tư ái mộ đối với Lưu Văn Tuấn, nhưng lại nói bản thân mình không thể làm thiếp, làm cho Lưu Văn Tuấn rất là khó xử. Bởi vì dù sao cám bã thê trong nhà tuy rằng không có dung sắc, lại bởi vì thời điểm còn trẻ đi theo mình chịu khổ, mệt nhọc mà từng lưu sản, làm cho không thể sinh dục, về tình về nghĩa về pháp, mình cũng không thể hưu thê.
Nhưng Khúc Tiểu Đình gió thoảng thổi bên tai, Lưu Văn Tuấn chậm rãi liền dao động, vội vã muốn đem vị tiên nữ này lấy về nhà, liền càng ngày càng nhìn thê tử không vừa mắt. Sau đó càng vì Khúc Tiểu Đình, cố ý muốn hưu thê, thậm chí còn tính dùng kế với thê tử, chính mình lại đến bắt kẻ thông dâm tại giường, có danh chính ngôn thuận hưu thê.
Thê tử Trịnh thị nghe xong tiếng gió, không nghĩ chịu nhục, bỏ chạy ra ngoài nhảy sông tự sát, đến nay còn không có trở về. Lưu Văn Tuấn mới đầu còn lo lắng an nguy của thê tử, sau đó nghĩ lại, Trịnh thị này nếu thật sự tự sát, chẳng phải vừa vặn thành toàn hắn cùng tiên nữ yêu dấu của hắn sao? Vì thế ngay cả thê tử cũng không tìm, liền sốt ruột chạy tới nói cho Khúc Tiểu Đình tin tức tốt này.
“Tiểu Đình, muội thu dạ minh châu này đi, coi như là sính lễ.” Tay to mọng của Lưu Văn Tuấn thâm tình vuốt hai má Khúc Tiểu Đình, nói: “Phụ nhân kia nay đã nhảy sông tự sát, huynh trở về chuẩn bị, qua mấy ngày liền nghênh thú muội qua cửa, muội thấy được không?”
Ánh mắt Khúc Tiểu Đình đầu tiên là sáng ngời, cầm tay Lưu Văn Tuấn, nói: “Thật sự sao? Vậy Tiểu Đình có thể ở cùng với Văn Tuấn ca ca cả đời!” Rồi sau đó ánh mắt lại tối sầm lại, nói: “Nhưng… tỷ tỷ nàng ấy… thật đáng thương… Tiểu Đình không phải cố ý muốn cướp vị trí của tỷ ấy, chính là Tiểu Đình rất ngưỡng mộ Văn Tuấn ca… Văn Tuấn ca tướng mạo đường đường, dáng người khôi ngô, đầu óc thông minh, có thể gả cho Văn Tuấn ca, là phúc khí của Tiểu Đình…”
“Tiểu Đình, đừng nghĩ tới phụ nhân đó…” Lưu Văn Tuấn háo sắc đem mỹ nhân kéo vào trong lòng, nói: “Muội không phải nói muội từ nhỏ sinh bệnh, cần dùng tiêu dao cao điều dưỡng sao? Lần trước huynh đưa tiêu dao cao cho muội, muội dùng hết chưa? Huynh lại gọi người đưa tới thêm một ít.”
“Vâng, Văn Tuấn ca, huynh thật tốt.”
Trong rừng cây nhỏ một trận tất tất tốt tốt, chỉ còn lại có âm thanh một đôi cẩu nam nữ dã hợp.
Qua thời gian ước chừng một nén nhang, Lưu Văn Tuấn cảm thấy mỹ mãn sửa sang lại quần áo. Khúc Tiểu Đình một bộ dáng yếu đuối, Lưu Văn Tuấn nhìn thấy trong lòng một trận ngứa. Bất quá trong lòng Khúc Tiểu Đình biết không thể một lần cho hắn ăn no, phải lưu lại nhớ mong, liền kiên trì phải đi về. Lưu Văn Tuấn không lay chuyển được, chỉ có thể để nàng ta trở về.
Mới ra rừng cây nhỏ, trở về đến cửa am ni cô, liền nhìn thấy vài tiểu ni cô chỉ trỏ Khúc Tiểu Đình, một bộ dáng hèn mọn.
Vài vị tiểu ni cô này không biết thân phận Khúc Tiểu Đình, chỉ biết nàng ta là bị người không rõ thân phận đưa tới, sư thái chủ trì cũng mặc kệ nàng ta, để nàng ta ở tại trong miếu. Mà Khúc Tiểu Đình lẻ loi một mình, cũng không có chỗ đi, liền luôn luôn ở trong miếu. Mới đầu Khúc Tiểu Đình vẫn còn lo sợ bất an, sợ người Hậu gia cùng Khương gia đến đuổi giết trả thù, nhưng sau đó vẫn không thấy hai nhà có động tĩnh gì, cuộc sống của nàng ta trở nên dị thường yên tĩnh. Vì thế dần dần, Khúc Tiểu Đình cảm thấy đại khái là hoàng đế bên kia ra lệnh, dù sao ban cho nàng ta kim bài miễn tử, Hậu gia cùng Khương gia sẽ dám động nàng ta. Vì thế liền an tâm.
Ni cô trong miếu không lo ăn uống, tuy nói bữa ăn hơi đạm bạc, nhưng dù sao không đến mức đói bụng, sư thái chủ trì một không thu bạc của nàng ta, hai không đuổi nàng ta đi, ba không khó xử nàng ta, cho nên nàng ta liền vẫn ở lại am ni cô không đi. Vừa vặn cũng thuận tiện ở trong đám người đến dâng hương phía trước tìm kiếm một kim chủ.
Cũng coi như nàng ta may mắn, liền như vậy thông đồng với Lưu Văn Tuấn thổ hào này.
“Ai, cái kia ai, ngươi đi lau sàn đại điện đi.” Một tiểu ni cô nhìn y quan nàng ta không ngay ngắn, lòng nghĩ nàng ta tất nhiên đã làm chuyện không tốt gì.
Sư thái chủ trì tuy rằng không khó xử nàng ta, nhưng đám tiểu ni cô này lại xem nàng ta không vừa mắt. Một người phụ nữ lai lịch không rõ, ở trong am ni cô, mỗi ngày lại tô son điểm phấn, mỗi ngày lại có người đến đưa nhiều lễ vật quý giá, chỉ cần có đầu óc, vừa nghĩ một chút, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Vì thế đám tiểu ni cô rất là tức giận, dù sao phật môn là nơi thanh tịnh, có chuyện dơ bẩn này, đám tiểu ni cô cũng sợ cứ thế mãi bị người biết, còn tưởng rằng am ni cô các nàng là địa phương tàng ô nạp cấu (chất chứa dơ bẩn) gì đó.
Cho nên mọi người đều không thích Khúc Tiểu Đình, trong ngày thường biến đổi biện pháp khó xử nàng ta.
Trong lòng Khúc Tiểu Đình nghẹn khuất, nàng ta nghĩ dù sao mình sắp gả cho Lưu Văn Tuấn, không còn phải chịu sự bực mình vì mấy ni cô đầu trọc nơi này nữa, nhưng nàng ta dù sao còn chưa có gả đâu, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cũng chỉ có thể không tình nguyện nhận lấy thùng nước cùng khăn lau trong tay tiểu ni cô, đi về phía đại điện.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, cơ bản không có người đến dâng hương. Khúc Tiểu Đình quỳ trên mặt đất, máy móc lau sàn, trong lòng đem đám tiểu ni cô này nguyền rủa ngàn lần.
Bỗng nhiên, cửa đại điện truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập. Khúc Tiểu Đình nghe thấy ngoài cửa có giọng đàn ông đang nói chuyện, nghe giọng nói không chỉ có một người, hơn nữa khẩu âm những người đó nói chuyện cực kỳ quái lạ, không giống như là người Thiên triều.
“Tam vương tử, nghe nói người Thiên triều đều thờ phụng Bồ Tát, Bồ Tát nơi này rất linh, ngài đến cúi đầu một cái cũng tốt.”
Tam vương tử? Vừa nghe giọng nói này, lỗ tai Khúc Tiểu Đình lập tức dựng thẳng lên. Có thể được xưng là tam vương tử, tất nhiên không phải người đơn giản.
Khúc Tiểu Đình nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cửa sổ, vụng trộm nhìn ra phía ngoài, trong viện có một hàng đàn ông, mấy người đàn ông này mũi cao mắt lam, không phải người Thiên triều.
“Ha ha, được, Thiên triều không phải có câu kêu nhập gia tùy tục sao, ta cũng gởi tín ngưỡng tới Bồ Tát Thiên triều!” Người đàn ông cầm đầu được gọi là “Tam vương tử” kia nở nụ cười sảng khoái.
Khúc Tiểu Đình nhìn bóng dáng tam vương tử, thấy hắn cao lớn, dáng người kiện mỹ thon dài, tóc xoăn màu vàng, thập phần xinh đẹp. Nhìn bóng dáng này, khiến cho Khúc Tiểu Đình duyệt vô số mỹ nam, nhìn đến ngây người.
Trong tay Tam vương tử nắm dây cương, một người hầu đi lại tiếp nhận dây cương. Tam vương tử xoay người, đi về phía trong đại điện, vừa vặn đối mặt với Khúc Tiểu Đình.
Khúc Tiểu Đình thấy một gương mặt anh tuấn vô cùng, đó là gương mặt hai đời nàng ta mong nhớ ngày đêm! Trời ạ nàng ta quả thực không thể tin được hai mắt của mình! Tam vương tử trước mắt này, bề ngoài giống y ngôi sao Tom Cruise nàng ta thích nhất ở kiếp trước, thời kì tuổi trẻ cường thịnh dung mạo tương tự chín phần! Mà một phần khác đó, là quý khí nói không nên lời, là khí chất vương giả!
Khúc Tiểu Đình nhất thời cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa muốn té ngã trên đất!
Trời biết nàng có bao nhiêu yêu thích Tom Cruise, đời trước nàng ta là fan trung thành nhất của anh Tom, góp nhặt vô số áp phích của anh Tom, coi như là bảo bối đặt ở trong hòm, giấu ở đầu giường. Mỗi bộ phim điện ảnh của anh Tom nàng ta đều đã xem, quả thực có thể là fan ruột của anh Tom.
Kiếp trước không có duyên gặp mặt thần tượng, không nghĩ tới sau khi xuyên qua, thế nhưng có thể nhìn thấy người giống y đúc thần tượng! Nhưng lại là quý tộc, là một vương tử dị quốc!
Khúc Tiểu Đình cảm thấy, có lẽ đây mới là bắt đầu tình yêu đích thực của người xuyên qua như nàng! Trong lòng Khúc Tiểu Đình tràn đầy hưng phấn, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, hơn mười kế hoạch ngẫu ngộ duy mỹ hiện lên ở trong đầu. Một cái chi tiết rất quan trọng cứ như vậy bị Khúc Tiểu Đình bỏ qua: đoàn người của vị tam vương tử này đều là người dị quốc, vì sao không trao đổi bằng quốc ngữ, còn muốn dùng ngôn ngữ Thiên triều sứt sẹo để nói chuyện, nói bằng tiếng quốc ngữ của bọn họ không phải càng tiện sao?
Tam vương tử sắp vào đại điện, Khúc Tiểu Đình vội vàng núp sau cây cột. Lắc lắc đầu óc nóng lên, nàng ta quyết định chủ động chạy ra, nhất định phải bắt được vương tử tuấn mỹ này!