Tan trường, bốn người Thiên Hy Linh lái xe nhanh về nhà. Từ lúc trên đường về, Thiên Hy Linh có thể cảm nhận được sát khí kỳ lạ phát ra từ người của Thiên Phàm và Doãn Mặc.
Cô cũng rất muốn hỏi đã xảy chuyện gì nhưng không dám mở lời, chỉ nhắn tin qua lại cho Họa Thư dù hai người đang ngồi kế nhau. Nói một lúc mới phát hiện Họa Thư cũng cảm nhận được sát khí.
Hai cô gái ngồi từ trên xe đến khi về tới nhà vẫn chưa hiểu chuyện gì. Rối quá nên đành chạy lên phòng nói chuyện cùng Họa Thư. Chứ ở gần hai anh trai kia thở còn không dám chứ nói gì đến trò chuyện một cách tự nhiên.
Thiên Hy Linh nằm dài trên giường, quay đầu nhìn Họa Thư, “Cậu đoán được hai người kia bị gì không? Sao tính cách thất thường quá vậy?”
Họa Thư kéo ghế ngồi xuống, chống tay lên bàn, “Tớ vẫn đang suy nghĩ, chúng ta làm gì sai sao?”
Hướng mắt nhìn trần nhà, cô quả quyết đáp, “Không thể nào, chiều giờ không phải vẫn bình thường đấy sao?
Họa Thư ‘ồ’ nhạt một tiếng, suy nghĩ một lúc vẫn không biết hai người đã từng làm gì không đúng. Rồi bỗng nhiên Họa Thư giật mình quay đầu nói, “Hay hai người giận nhau?”
”Tớ nghĩ là không, vì hai người vẫn nhìn mặt nhau không phải à?”
“À đúng rồi, là vụ Kết Băng khi sáng thì sao?”
Thiên Hy Linh chớp mắt nghi hoặc, lúc sau mới nói, “Cũng có thể…Đi hỏi thử không?”
Họa Thư cười trừ, khẽ lắc đầu, “Đợi ăn tối rồi nói sẽ tốt hơn!”
Thiên Hy Linh đưa ngón cái, “Vậy mau đi tắm rồi dọn cơm ăn"
“Ok, tí gặp!” Họa Thư cầm cặp rời khỏi phòng Thiên Hy Linh, để lại không gian tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ.
Thiên Hy Linh nghiêng người xem điện thoại, âm thanh khác nhau cứ cách vài giây sẽ vang lên vài tiếng. Nằm lười vậy được hơn 15 phút, tiếng tin nhắn kêu lên ba nhịp, cô tò mò bấm vào đọc, trạng thái khuôn mắt liền thay đổi trong 10 giây, miệng vô thức thót lên vài chữ. “Ôi trời ơi, tối nay có hẹn với Doãn Mặc cơ mà!”
Thiên Hy Linh bật dậy, nhắn tin cho Họa Thư vài dòng trước mới chạy đi lựa đồ rồi nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa thật nhanh.
Nói nhanh cũng không chắc, tiếng nước trong phòng tắm cũng phải hơn 45 phút mới ngừng chảy. Thiên Hy Linh mang bộ đồ ngủ cùng đầu tóc ướt ra ngoài. Họa Thư ngồi trên ghế bàn trang điểm, xoay người nhìn cô.
Thiên Hy Linh như biết từ trước, trên khuôn mặt không lộ vẻ dư thừa, cất tiếng hỏi, “Cậu chọn được kiểu make up nào chưa?”
“Vẫn chưa, tớ vẫn đang phân vân đôi chút. Cơ mà cậu định mặc gì vậy?”
Thiên Hy Linh đi tới tủ quần áo, lấy từ trong ra chiếc váy trắng tay dài để lên giường, “Tớ mặc này ổn không?”
“Um…Cũng xinh nhưng tớ thấy cậu mang cái này không dễ thương! Nó trông kiểu trưởng thành ý.” Họa Thư xoa cằm trầm ngâm, nhìn bộ váy không mây thích thú.
“Dễ thương…?”
Họa Thư đứng lên, đi tới tủ đồ một lúc mới lựa ra một chiếc váy trắng ưng ý khác, “Cái này thế nào? Tớ thấy váy babydoll rất hợp với cậu, mang thêm một đôi giày độn đế phong cách lolita nữa là xuất sắc"
Thiên Hy Linh vừa sấy tóc vừa nhìn bộ váy một lúc mới tiếp lời, “Chà, quả nhiên là bạn tớ. Tuyệt vời!”
Họa Thư hất cầm tự tin, để chiếc váy trắng lên giường, “Vậy tớ trang điểm cho cậu đơn giản chút là được rồi. Uốn vài ngọn tóc, kẹp thêm cái nơ trắng nữa là được.”
“Bảy giờ ba mươi là tới hẹn rồi, có kịp không?” Thiên Hy Linh đưa ánh mắt lo lắng nhìn đồng hồ trên tường.
“Tớ chỉ cần nửa tiếng là được xong. Tớ qua phòng lấy máy uốn tóc, cậu thay đồ trước đi.”
Thiên Hy Linh gật đầu đồng ý, đợi Họa Thư rời khỏi phòng mới bắt đầu thay chiếc váy trắng Họa Thư chọn.
Mang chiếc váy ngắn bước tới trước gương, Thiên Hy Linh trong lòng thán phục Họa Thư vô cùng. Phải chắc chắn một điều, cô bạn thân này có phong cách ăn mặc tốt hớn cô rất nhiều. Còn biết nhiều kiểu trang điểm cho từng sự kiện khác nhau. Trước kia Thiên Hy Linh cũng rất bất ngờ vì Họa Thư trước nay chưa từng thể hiện quá rõ sở trường này.
…
‘Cộc cộc cộc…”
“Cậu vào đi!”
Họa Thư mở cửa bước vào, nhìn Thiên Hy Linh từ trên xuống dưới với ánh mắt hào hứng, “Rất xinh nha. Mau, qua đây ngồi. Tớ thêm tí son phấn”
Thiên Hy Linh bước qua ngồi trước mặt Họa Thư, Họa Thư tìm vài dụng cụ để ra bàn bên cạnh, bắt cầu make up cho cô.
Vì mặt Thiên Hy Linh đã đẹp sẵn rồi nên cũng không cần đánh quá nhiều kem che khuyết điểm. Họa Thư chỉ dùng nhiều ở phần môi để khi tô son màu lên sẽ tốt hơn. Phấn má hay phấn mắt Họa Thư cũng không dùng tới, kẻ mắt rồi dán thêm một ít lông mi mỏng lên là hoàn thành.
Họa Thư cắm điện máy uốn tóc, trong thời gian vài giây đợi nó nóng, cô đi tìm giúp Thiên Hy Linh cái kẹp nơ dài để cài lên.
“Cậu thích cái có ren hay không ren?” Họa Thư cầm hai cái kẹp đưa lên cho Thiên Hy Linh chọn.
Thiên Hy Linh không mấy do dự chọn ngay cái không ren, “Cái không ren, do cái kia Doãn Mặc đã thấy qua rồi!”
Họa Thư cất cái còn lại vào tủ, đem cái nơ không ren để lên bàn, tiến hành quá trình uốn đuôi tóc. Đây là phần tốn công nhất nên cũng phải tốn hơn 15 phút mới hoàn thành. Họa Thư giúp Thiên Hy Linh hoàn thành luôn phần cuối là tạo kiểu tóc, xong hết tất cả mới để cô tự soi gương xem thành quả.
“Sao cậu hay quá vậy, tớ gần không nhận ra bản thân luôn rồi đây! Cảm ơn cậu, Họa Thư!” Cô có chút ngơ ngác nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái.
“Không thành vấn đề, tí đi chơi nhớ mua gì cho tớ là được rồi”
Thiên Hy Linh vừa nói vừa mang giày, “Tớ biết rồi, tớ đi luôn đây! Muốn mua thêm thì nhắn nhé!”
Dứt câu, cô vội vàng rời khỏi phòng. Xuống dưới lầu chỉ thấy Thiên Phàm đang nấu ăn, Thiên Hy Linh thắc mắc hỏi, “Doãn Mặc chưa xong hả anh?”
Thiên Phàm xoay người, chỉ ra cửa, “Ở ngoài xe rồi. Mau ra đi!”
Thiên Hy Linh vẫy tay tạm biệt, chạy ra cửa, không quên nói vài câu, “Anh ở nhà cẩn thận. Em sẽ nhớ mua đồ ăn cho anh!”
“Cạch…” Tiếng đóng cửa vang lên, Thiên Phàm nhún vai xoay người. Động tác nhanh nhẹn cất đi nồi thịt kho vào tủ lạnh. Chạy lên phòng thay đồ.
…
Thiên Hy Linh ra bãi đậu xe của khu nhà, từ xa lờ mờ nhìn thấy bóng hình điển trai đang đứng ở đầu xe chờ đợi. Cô hồi hộp hít thở thật sâu rồi mới dám đi tới.
Doãn Mặc ngẩng đầu, lông mi đen dài khẽ run lên, cánh môi mấp máy không nói thành tiếng. Đôi mắt không chớp nhìn cô từ trên xuống dưới, cảm xúc hoảng loạn không biết nên làm gì. Tim đập càng lúc càng nhanh trước dáng vẻ xinh đẹp, đáng yêu không tì vết ấy.
Thiên Hy Linh ngây ngô nghiêng đầu nhìn, ngón tay chạm vào người anh, giọng nói dịu dàng bay bổng như gió cất tiếng, “Doãn Mặc, anh sao thế?”
Đợi một lúc không thấy đối phương đáp lời, Thiên Hy Linh lo lắng quơ quơ cánh tay trước mặt, gọi tên anh liên tục, “Doãn Mặc, Doãn Mặc… Anh Doãn Mặc!”
Doãn Mặc bần thần lấy lại chút ý thức, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay mềm mại của Thiên Hy Linh để xuống, môi khẽ mỉm, “Anh không sao, mau lên xe đi. Chúng ta đến chợ đêm!”
Thiên Hy Linh khẽ gật, không quên hỏi lại, “Nhưng anh không sao chứ?”
Doãn Mặc lắc đầu an ủi, “Anh không sao, đừng lo"
Nhìn cô nàng nhỏ nhắn bước vào xe, mặt anh bắt đầu đỏ lên như quả cà chua. Hơi thở của anh cũng có chút gấp gáp, khó kiểm soát được.
Doãn Mặc đập nhẹ vào trán lấy lại bình tĩnh, đi qua ngồi ở ghế lái. Anh quay đầu nhìn Thiên Hy Linh, “Em đói chưa?”
“Em chưa!” Vừa nói xong hai từ này, cái bụng nhỏ của Thiên Hy Linh liền phản chủ vang lên vài tiếng. Doãn Mặc quay mặt phì cười, “Em muốn ăn gì trước không? Anh mua cho em!”
Thiên Hy Linh tai đỏ, mặt đỏ, cúi đầu che đi vẻ ngại ngùng, “Em,… không cần. Chúng ta tới chợ đêm ăn được rồi!”
Doãn Mặc xoay người, lấy từ phía sau một cái gói bánh ngọt vị dâu và chai nước đưa cho Thiên Hy Linh, “Em ăn đi, anh nghe Thiên Phàm nói em hay bị đau dạ dày. Nên đừng để bụng đói!”
Thiên Hy Linh cầm lấy bánh và nước Doãn Mặc đưa, mặt ngơ ngác vì không biết bản thân bị đau dạ dày. Nhưng cũng không mấy quan tâm cho lắm, nếu anh nói vậy thì chắc bản thân có bệnh thật.
“Em cảm ơn!”
Doãn Mặc gật đầu, chỉnh lại tư thế, khởi động máy xe, đi tới địa điểm bản đồ chỉ dẫn.
Thiên Hy Linh dựa vào cửa xe, nhìn anh hỏi, “Anh không đói sao?”
“Anh không đói"
“Thật sao?”
“Thật, khi nãy trước khi đi anh có uống sữa với ăn ít trái cây rồi!”
Thiên Hy Linh ‘ồ lên một tiếng, tiếp tục thưởng thức cái bánh Doãn Mặc đưa. Suy nghĩ một lúc cô lại tiếp tục hỏi, “Anh thích ăn đồ ngọt không?”
Doãn Mặc lắc đầu, “Không thích mấy!”
Ánh mắt Thiên Hy Linh có chút thất vọng, không nói thêm gì nữa. Trạng thái này khiến Doãn Mặc chú ý tới, anh tinh tế phát hiện ra có điều gì đó không đúng, nói thêm hai câu, tiện miệng thả thính, “Nhưng đôi khi ăn một chút cũng được. Miễn em làm anh đều ăn!”
Cô mở to mắt nhìn anh, vành tai hiện lên sắc đỏ, ngượng ngùng không biết nên nói gì. Cũng may xe cũng dừng bánh ở bãi đậu chợ đêm. Thiên Hy Linh vội vàng tháo dây an toàn rồi nhảy xuống xe.
Vừa mở cửa, làn gió mát lạnh bay lướt qua người cô, Thiên Hy Linh lạnh run người, oán thầm trong bụng.
Doãn Mặc liếc mắt thấy, cởi áo ngoài khoác lên cho Thiên Hy Linh, không quên dặn dò, “Đã tới mùa đông rồi, em nhớ phải mặc ấm, đừng để cảm lạnh!”
“Anh… Anh không lạnh sao?”
“Anh mang áo tay dài"
“Em cảm ơn!”
Doãn Mặc xoa đầu Thiên Hy Linh, nắm tay dẫn cô vào bên trong chợ đêm.
Vừa bước vào cổng, tiếng ồn xen lẫn âm nhạc vang lên khắp mọi nơi. Học sinh, sinh viên người đi, người đứng, người ngồi, và cũng có một số bán hàng trong chợ đêm này.
Theo thông tin được nghe ngóng, hội chợ này là do trường Phong Khắc tổ chức mỗi năm một lần. Nhầm mục đích cho học sinh vui chơi, giải tỏa áp lực học tập.
…
Cả hai người nắm tay đi một đoạn, dừng chân tại một quán ăn nhỏ. Thiên Hy Linh cúi đầu nhìn menu quán, không chú ý tới cô gái nhỏ từ bên trong đi ra.
Cô gái kia vừa nhìn liền biết người quen, vui mừng gọi, “Chị Thiên Hy Linh, hôm nay chị cũng tới đây sao?”
Thiên Hy Linh bất ngờ ngẩng lên nhìn, “Trường Ninh? Em làm thêm ở đây sao?”
Trường Ninh gật đầu, nghiêng đầu qua nhìn Doãn Mặc, vẻ mặt có chút không tự nhiên, “Đây là…?”
“Bạn trai cô ấy!” Chưa để Trường Ninh nói hết câu, Doãn Mặc đã lạnh lùng đánh dấu chủ quyền.
Thiên Hy Linh cười trừ, “Không phải đâu, em đừng để ý. Cho chị hai… một phần mì xào ức gà chiên cay nhé!” Cô quay đầu lắc tay Doãn Mặc, “Anh muốn ăn gì?”
“Anh ăn gì cũng được. Không kén!”
“Vậy anh ăn cay được không?”
Doãn Mặc cúi đầu nhìn cô, “Anh không thích ăn cay”
Thiên Hy Linh cúi đầu tiếp tục nhìn menu, có chút muốn tránh ánh mắt của Doãn Mặc vì ngại, “Vậy… Vậy cho chị thêm một phần mì xào hải sản không cay nha"
Trường Ninh đi tới chỗ máy tính tiền, ngón tay lướt trên màn hình vài cái, hóa đơn từ chỗ in chạy ra. Cô bé thành thạo rút giấy, trực tiếp bỏ vào thùng rác, “Hôm nay để em mời hai anh chị!”
“Không được, chị mưa chị phải trả. Em cứ tính đúng giá là được!” Thiên Hy Linh lắc đầu không đồng ý.
“Khi trước chị giúp em hai lần, em vẫn chưa có cơ hội trả ơn. Chị cứ để em!”
“Con bé này, nếu lỡ như là người lạ cứu em. Không lẽ em tìm người đó rồi trả ơn luôn sao?”
Trường Ninh cười tươi, “Đúng rồi ạ!”
Thiên Hy Linh cạn lời không biết đáp lại như nào. Trường Ninh biết đối phương không thể phản bác lại, xua tay nói, “Chị cứ đi loanh quanh trước đi. Tầm mười lăm phút nữa quay lại là có đồ ăn”
Thiên Hy Linh thở dài, vẫy tay tạm biệt, “Chị cảm ơn, tí nữa gặp nhé!”
Doãn Mặc nắm tay Thiên Hy Linh rời đi, ánh mắt anh có chút không vui nhưng vẻ mặt không mấy biểu hiện ra. Thiên Hy Linh ngẩng đầu lên, rất nhanh liền phát hiện anh không vui. Lắc cánh tay gây sự chú ý từ đối phương.
Doãn Mặc cúi đầu, “Sao thế?”
“Anh đang giận?”
Không ngờ Thiên Hy Linh có thể nói thẳng ra như vậy, Doãn Mặc nhất thời không biết nên trả lời như nào mới đúng.
Còn về phía Thiên Hy Linh, trong lòng có chút tự trách vì khi nãy không để ý tới tâm trạng của Doãn Mặc. Cô biết anh là người có tính chiếm hữu cao, nên lời nói của cô phần nào khiến anh để trong lòng. Cô cũng không biết nên nói gì ngoài hai chữ “Xin lỗi!”
Doãn Mặc nhìn dáng vẻ đáng yêu đấy chỉ muốn giam cô vào trong lòng mình, “Xin lỗi không thể nói không được!” Có điều hiện tai không thể, nhưng anh có một cách khác khiến cô chỉ của riêng anh, “Em trả lại chiếc áo vest anh đưa em đi.”
Thiên Hy Linh ngơ ngác nhìn anh. Cô cũng không quá ngốc để không hiểu lời của anh. Một khi cô trả, nghĩa là đã đồng ý lời tỏ tình vào ngày hôm đó.
Doãn Mặc thấy cô mãi không trả lời, trong lòng có chút thất vọng, “E-Em suy nghĩ thế nào?”
“Được thôi. Em sẽ trả ngay khi về nhà!” Chỉ cần trôi qua vài ngày vậy là đủ rồi. Trong tận đáy lòng cô cũng tự hiểu tình cảm của Doãn Mặc đối với cô không hề đơn giản. Doãn Mặc là người lạnh lùng, khó nói mấy lời đường ngọt, nhưng vì cô mà dần thay đổi. Anh dùng ánh mắt, hành động để nói lên tình cảm. Một người như vậy, trên thế giới này còn bao nhiêu?
Ánh mặt anh sáng rực, xoay người ôm cô vào lòng thật chặt, “Vậy… Vậy nghĩa là em đã đồng ý rồi đúng không?”
“Không thì anh nghĩ là gì?”
…
Cùng lúc đó, hai kẻ mang khẩu trang đen đang đứng từ xa nhìn cặp đôi Thiên Hy Linh và Doãn Mặc ân ân ái ái. Vô cùng khó chịu.
“Cái tên mặt lạnh Doãn Mặc đúng là nhân cơ hội. Ôm nhóc con chặt vậy để làm gì?”
“Em thấy họ lãng mạn cơ mà, anh đừng tức giận!”
Thiên Phàm thẳng người nhìn Họa Thư cầm máy ảnh chụp lia lịa, cười trừ bất lực, “Em tới đây là để chụp ảnh sao?”
“Chắc vậy, em là đang giúp cậu ấy lưu giữ những kỷ niệm đẹp!” Họa Thư hạ máy ảnh xuống thấp, giải thích lý do như biện minh cho chính mình.
Thiên Phàm thở dài, kéo tay Họa Thư tiếp tục bám theo hai người, “Nhưng em nhớ phải để ý đấy. Bị phát hiện thì không hay đâu!”
Họa Thư thả máy ảnh xuống, tâm trạng thoải mái đáp, “Anh đừng gấp, đây là hội chợ đêm. Anh cứ thong thả là được rồi"
“Anh cũng muốn lắm, nhưng thong thả thì lỡ mất dấu hai người họ thì sao?”
“Anh Thiên Phàm, người gợi ý cho Doãn Mặc tới chợ đêm này là anh, sao anh lo quá vậy?” Họa Thư bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
“Tại vì…Thì đúng thật là anh chỉ cho cậu ta. Nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng khó nói!” Từ trước tới nay anh chưa từng thấy Doãn Mặc yêu đương, nên tất nhiên không biết khi yêu vào cậu ta sẽ làm ra những chuyện gì. Thiên Phàm cũng không phải không muốn tin tưởng Doãn Mặc, nhưng có câu “phòng bệnh hơn chữa bệnh” cơ mà.