Tên cầm đầu nhếch môi, hất cằm, “Giữ cô ta lại!”
Thiên Hy Linh nở một nụ cười âm u, lật người né hai tên đang nhào tới, rút từ trên tóc xuống một cây trâm bạc có họa tiết tinh xảo, chạy tới đâm vào hai tên vừa nãy. Hai tên kia giật mình né đi, cây trâm trượt xuống giữa không trung, Thiên Hy Linh khó chịu xoay người, tận dụng mũi nhọn của cây trâm làm một đừng hoàn hảo, mũi trâm sắc nhọn lướt qua, chạm qua lớp da thô ráp, nhanh chóng máu liền chảy ra, dính cả vào đầu trâm.
Để cho chắc không thêm mối phiền phức nào nữa, Thiên Hy Linh dỡ chân đá hai phát thật mạnh vào đầu, hai tên kia không kịp phòng thủ nên bị đá ngất đi.
Thiên Hy Linh nhún vai tỏ vẻ vô tội, quay người bước từng bước nhỏ tới hai tên còn lại, cô chậm mở lời, "Tao cho mày thêm một cơ hội, ai là người kêu tụi mày đến đấy?"
Cô nhìn bốn tên này liền biết không phải học sinh ở trường, nếu vào đây được chắc chắn phải có người đứng sau. Cộng thêm bức thư cô nhận được, thì đây chắc chắn một trăm phần trăm chính là âm mưu có người sắp đặt.
Tên cầm đầu dù sợ hãi nhưng vẫn cố ra oai, "L-làm gì... có... ai chứ! Mày m-mau đi lên giữ cô ta lại!"
Tên đàn em cuối cùng lắc đầu tỏ ý không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa kia của tên cầm đầu, hẳn đành liều mạng xông tới. Thiên Hy Linh thở dài mệt mỏi, vung tay đấm một cái vào bụng tên kia.
"Không nói cũng được thôi, tao tự có cách cho mày tự khai!" Vừa nói cô vừa đi bước lớn đến gần, tên cầm đầu sợ tới nỗi chân tay mềm nhũn, gục xuống dưới đất xin tha
"Tôi..tôi nói!"
Chỉ đợi có vậy, Thiên Hy Linh không nhanh không chậm dừng lại, cô cúi người xuống hỏi, "Ai?"
Hắn lắp bắp trả lời, "L-là...à cô gái h-họ Kết"
"Biết tên đầy đủ không?"
Hắn lắc đầu lia lịa, "Tôi không biết, không biết, không biết!"
"Kết Băng, nhớ cho rõ!" Thiên Hy Linh thắng người, vẻ mặt trầm xuống không biết đang nghĩ gì, cô xòe tay ra, "Chìa khóa?"
Hắn nghe thấy vậy liền vội vàng lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Thiên Hy Linh.
Cô cầm lấy chìa khóa, đi tới cánh cửa chính, định mở ra lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, giọng nói quen thuộc gọi tên cô. Thiên Hy Linh như đoán ra được thêm gì đó, thong thả mở cửa.
Người phía sau cảnh cửa dẫn hiện rõ trong ánh mắt của Thiên Hy Linh, Trường Lạc mặt tái xanh, khi thấy cô có chút thót tim.
"Trường Lạc, sao cậu ở đây?"
"Không phải cậu hẹn tớ tới đây sao? Tớ ở ngoài nghe thấy tiếng hét, cậu có sao không?"
Thiên Hy Linh lắc đầu, đi lùi vài bước, vào lại căn phòng đó, "Cậu vào đây, đừng đứng ngoài đó!"
Trường Lạc có chút khó hiểu, hỏi, "Hả? Tại sao?"
"Chuẩn bị có kịch hay xem!"
Lời nói ẩn ý của Thiên Hy Linh Trường Lạc có thể hiểu một chút, không hỏi nhiều đi vào. Anh cúi đầu nhìn quanh, vẻ mặt không hiểu gì nhìn Thiên Hy Linh lần nữa.
Cô như nhìn thấu suy nghĩ của Trường Lạc, cười trừ trả lời, "Họ định đánh tớ nhưng đánh không lại!"
Trường Lạc gật đầu, dựa vào cánh cửa nhìn ra ngoài theo Thiên Hy Linh. Không gian yên tĩnh, cả hai đều nhìn ra ngoài như đợi chờ điều gì đó.
Hai bóng hình một nam một nữ đi tới sau vườn hoa, Thiên Hy Linh chỉnh lại tư thế đứng, vẻ mặt lạnh tanh nhìn người đi tới.
Kết Băng đứng sau lưng Doãn Mặc, vẻ mặt biến sắc khi thấy Thiên Hy Linh vẫn an toàn đứng ở cửa. Còn Doãn Mặc thì vẫn vậy, chỉ khác ở chỗ ánh mắt anh có chút thay đổi từ ngạc nhiên sang khó chịu.
Thiên Hy Linh quay đầu, ngoắc tay với tên cầm đầu, ý bảo hẳn đi ra. Tên cẩm đầu ngoan ngoãn làm theo, đi ra khỏi phòng.
"Doãn Mặc, Kết Băng, em đang đợi hai người tới đấy!" Thiên Hy Linh vừa nói, vừa lấy ra lá thư, cô đi tới bên đưa cho Doãn Mặc.
Doãn Mặc hoài nghi cầm lấy lá thư, mở ra đọc. Kết Băng thấy thế, không chịu được muốn giật lá thư lại, nhưng bị Thiên Hy Linh chặn cánh tay, "Kết Băng, cô thua rồi! Nghiệp báo của cô sẽ tới nhanh thôi!" Dứt cậu, Thiên Hy Linh dơ tay tát vào mặt cô ta một cái giòn tan.
Kết Băng đơ người trước hành động vừa diễn ra, hai mắt cô ta đỏ ngầu, tay ôm mặt, dù đau nhưng vẫn cố gắng giả nai, "Cô điên rồi sao? Tôi chưa đụng gì tới cô, cô tát tôi làm gì? Anh... anh Doãn Mặc."
"Cứng miệng thật đấy!" Thiên Hy Linh xoay người nhìn tên cằm đầu, hỏi, "Ai sai mày tới đây?"
Tên cầm đầu không dám ngầng mặt, run rầy chỉ về hướng Kết Băng, "Là...à cô ta!"
"Tên?"
"Kết Băng!"
Thiên Hy Linh quay đầu nhìn Doãn Mặc và Kết Băng, "Nghe rõ chưa?"
Kết Băng chạy tới ôm cánh tay Doãn Mặc, lắc đầu, "Anh...anh Doãn Mặc, em không biết gì hết!"
Doãn Mặc hai tay siết chặt vào nhau, Thiên Hy Linh thở dài, "Anh Doãn Mặc, cho em mượn điện thoại!"
Doãn Mặc như bị thôi miên rút điện thoại ra đưa cô, Thiên Hy Linh nhận lấy, bấm bấm gì đó rồi đưa lên tai, "Họa Thư, tớ nhờ cậu một việc. Kiểm tra camera trên lớp hôm nay và khôi phục toàn bộ dữ liệu, rồi gửi qua qua cho tớ." Đợi bên kia hồi âm xong, Thiên Hy Linh mới trả lại điện thoại cho Doãn Mặc.
Kết Băng tái xanh mặt. trừng mắt ra hiệu cho tên cẩm đầu. Nhưng tiếc thay, hẳn hoàn toàn đã về phe Thiên Hy Linh rồi.
Thiên Hy Linh không quay đầu, giọng nói đã đỡ đi phần tức giận và chán ghét, hỏi Trường Lạc, "Trường Lạc, kể rõ hơn cho tớ lý do cậu đến đây được không?"
Trường Lạc nãy giờ vẫn không lên tiếng, thấy có người nhắc mới mở miệng, "Sau khi hoàn thành xong môn Mỹ Thuật, tớ lên lớp cùng Trần Hạo, khi cất sách vở thì vô tình thấy một lá thư giống lá Doãn học trưởng đang cầm. Trong đó có ghi, "Tớ có việc cần nói với cậu, học xong môn Mỹ Thuật thì tới sau nhà kho thể dục khu 5 gặp tớ nhé," và người gửi ghi tên Thiên Hy Linh."
Thiên Hy Linh lại liếc qua nhìn Kết Băng,"Sắp xếp cũng được phết!"
"K-không... Là... là hai người bịa chuyện! Doãn Mặc, anh phải tin em!" Kết Băng tất nhiên là nhột trong lòng, không chịu thừa nhận, lại nói thêm, "Vậy... vậy sao
Trường Lạc lại tới trễ hơn vài phút!"
Thiên Hy Linh cười khẩy, "Ngốc thật, sao cô biết cậu ấy tới trễ?"
Kết Băng vội che miệng, trong lòng nhói lên tia sợ hãi, chân không tự chủ lùi mấy bước. Ánh mắt nhìn Doãn Mặc xin sự cầu cứu trong vô lực, "Anh..."
"Em im được rồi đó Kết Băng!" Doãn Mặc mặt lạnh tanh nhìn Kết Băng, "Họa Thư đã gửi đoạn camera cho anh rồi. Người lén lút vào lớp Linh Linh là Sở Cận, người đứng sau lưng em chứ không phải ai khác!"
Kết Băng lắc đầu, vẻ mặt thất thần, giọng nghẹn không rõ lời, "Anh... anh D-Doãn Mặc,„ em..!"
"Kết Băng, trước giờ anh bảo vệ em vì chúng ta lớn lên với nhau như anh em trong nhà. Anh không có bất kỳ tình cảm nào khác biệt với em hết. Anh cũng mong từ nay về sau chúng ta ít gặp nhau lại!" Dứt lời, Doãn Mặc đi tới cạnh Thiên Hy Linh, nắm tay cô rời đi.
Kết Băng nhìn theo, nước mắt chậm chảy dài trên gò má. Trường Lạc cũng chỉ biết lắc đầu, trong lòng nổi lên cảm giác bái phục cô gái trước mắt. Anh bước tới, giọng nói không mạnh không nhẹ bay theo gió lạnh, "Nếu họ không thuộc về cô, mãi mãi sẽ không thuộc về cô. Đừng cố chấp để rồi mệt lòng!" Nói xong anh cũng về lớp, để lại hình bóng của cô gái vừa đáng trách cũng vừa đáng thương.
Doãn Mặc kéo Thiên Hy Linh tới vườn hoa không người gần đó. Không tự chủ được, xoay người ôm chặt cô vào lòng như chỉ sợ nhắm mắt một cái liền mất cô.
Thiên Hy Linh cũng bị hành động của anh làm ngơ ra vài giây, nhưng rồi cũng đáp lại cái ôm đó, cô vút lưng an ủi, "Em đã không sao rồi, anh ôm em chặt thế làm gì?"
Doãn Mặc không đáp, chỉ cúi đầu, dụi mặt vào bờ vai cô. Thiên Hy Linh có chút xúc động, lại nói, "Sao anh run quá vậy?"
Doãn Mặc lúc này mới đáp lại với giọng nghẹn ngào, "Anh xin lồi! Lần sau anh sẽ bảo vệ tốt em hơn!" Anh không hiểu lý do tại sao, khi nghĩ tới những cảnh tượng cô bị thương, anh lại đau tới không thở nỗi. Trái tim như bị ai bóp nghẹt vậy, khó chịu đến khó tả.
Thiên Hy Linh đẩy Doãn Mặc ra, mỉm cười nhìn anh, "Không phải em vẫn ổn đấy sao? Cũng không phải lỗi của anh!"
"Anh.."
"Thiên Hy Linh! Doãn Mặc!" Tiếng Thiên Phàm từ xa vọng tới cắt đứt câu nói của Doãn Mặc. Thiên Hy Linh thở dài chán nản quay đầu nhìn Thiên Phàm và Họa Thư từ xa chạy tới.
Doãn Mặc thờ ơ vẫn không quan tâm, chỉ chăm chăm nhìn Thiên Hy Linh, không nhằm mắt dù chỉ một cái.
Thiên Phàm và Họa Thư tới gần, Thiên Hy Linh cũng dẫn nhìn rõ được khuôn mặt lo ầu của Thiên Phàm.
"Anh nghe tin em gặp chuyện, có sao không?" Thiên Phàm xoay người Thiên Hy Linh một vòng, xem từ trên xuống dưới. Thấy mọi thứ đều ổn mới thở dài an tâm.
"Em không sao, tụi kia chỉ là nhóc con với em thôi!"
Thiên Phàm trừng mắt nhìn cô, "Mạnh miệng cho lắm vào, tới lúc gặp vấn để thật thì ở đó mà mạnh miệng nhé!"
Họa Thư ngó quanh một lượt vẫn không thấy thêm ai, cô hỏi, "Không phải còn Trường Lạc nữa sao? Cậu ấy đâu rồi?"
"Trường Lạc chắc về lớp trước rồi, chúng ta lên xem thế nào!"
Họa Thư khẽ gật, đảo mắt nhìn Thiên Phàm và Doãn Mặc, "Hai anh cũng nên về lớp đi, để giám thị phát hiện lại thêm chuyện!"
"Anh biết rồi, em đưa Thiên Hy Linh về lớp cần thận giúp anh!" Thiên Phàm dặn dò Họa Thư. Anh bước thêm vài bước tới gần Doãn Mặc, không nói hai lời liền kéo người đi.
Hai cô gái nhìn cũng không mấy quan tâm, xoay người lên lớp.
Cùng lúc đó, Tinh Tinh mang tâm trạng lo âu đi qua đi lại trong lớp, thỉnh thoảng sẽ xem giờ trên điện thoại. Trường Lạc vừa đọc sách, lâu lâu sẽ nói vài câu an ủi tâm trạng của Tinh Tinh.
"Tinh Tinh, cậu làm sao vậy?" Một cậu trai có chút ẻo lả đi tới, hỏi thăm.
Tinh Tinh thở dài ngồi xuống ghế, "Không có gì, đang đợi Thiên Hy Linh thôi!"
"Đại tiểu thư đi đâu mà cậu lo quá thế?"
"Cậu không hiểu được đâu!"
Cậu trai ẻo lả quay đầu nhìn Trường Lạc, giọng nói dịu dàng, "Trường Lạc à, cậu có hiểu không?"
Trường Lạc cười trừ, khẽ gật, "Người trong cuộc sẽ hiểu!"
Cậu trai ẻo lả chống eo, "Tiện kể tui nghe không?"
Tinh Tinh và Trường Lạc cùng lúc nhìn cậu trai, lắc đầu thay cho lời từ chối. Cậu trai thấy vậy cũng không tò mò tiếp, nhún vai rời đi.
Vừa hay lúc đó, Thiên Hy Linh và Họa Thư xuất hiện ngay cửa lớp. Tinh Tinh vui mừng tới mức như bắt được vàng dưới sông.
"Ôi mẹ ơi, cuối cùng cậu cũng về rồi. Có sao không?"
Thiên Hy Linh xoay một vòng cho Tinh Tinh nhìn, "Toàn vẹn!"
Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, "Tớ nên khuyên cậu không nên tới đó mới đúng. Xin lỗi cậu!"
"Cậu xin lỗi tớ làm gì? Cậu cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như này."
Tinh Tinh vui vẻ gật đầu, Thiên Hy Linh an ủi xong, chuyển chủ để hỏi, "Trường Lạc đã về lớp chưa?"
"Tớ về rồi!" Trường Lạc vẫn cẩm quyền sách trên tay, mắt hướng về chỗ Thiên Hy Linh đang đứng.
"Liên lụy tới cậu nhiều quá. Tớ hứa sẽ đền bù cho cậu sau!"
Trường Lạc phì cười, "Tớ đợi!"
"Cả lớp về chỗ ngồi!" Giáo viên từ ngoài đi vào quát lớn, chặn luôn lời Thiên Hy Linh định nói ra.
Thiên Hy Linh quay đầu nhìn giáo viên thở dài, nói thêm vài câu với Tinh Tinh rồi cùng Họa Thư về chỗ.
Kết Băng đứng trong một căn phòng không có đèn điện, nhưng ánh sáng bên ngoài yếu ớt chiếu vào có thể nhìn thấy trạng thái khuôn mặt của cô.
Kết Băng dựa vào góc tường, xem lại từng hình ảnh thời thơ ấu của cô và Doãn Mặc. Từng tấm hình lướt qua, là từng giọt nước mắt nặng nề rơi xuống. Cô siết chặt bàn tay, khó khăn bấm xóa từng bức hình trong mục yêu thích, cuối cùng chỉ để lại một tấm hình có cô và một chú mèo con.
Đó cũng là tấm cô thích nhất vì nó được chụp bởi chính tay Doãn Mặc. Chú mèo con đó cũng là thú cưng mà hai người từng nuôi khi cô chỉ mới 6 tuổi.
Kết Băng thở dài, đặt nó làm màn hình khóa cho điện thoại.
"Ring riing ring..." Tiếng cuộc gọi vang lên khắp căn phòng, Kết Băng có chút giật mình nhưng liền điều chỉnh lại trạng thái, nhấc máy trả lời, "Mẹ?"
(Con nói bỏ cuộc là thế nào?) Đầu bên kia là giọng phụ nữ trung niên, nghe ra có chút tức giận.
"Mẹ đừng tức giận, con đã nghĩ lại rồi, sẽ không tiếp tục đâu!"
(Không tiếp tục? Không phải con nói là con thích Doãn Mặc sao? Kết Băng, cuối cùng con nghĩ cái gì thế hả?]
Giọng Kết Băng hơi run run, "Nhưng Doãn Mặc không thích con. Thậm chí anh ấy đang ngày càng ghét con hơn!"
[Con gái của mẹ, nghe mẹ nói đây! Tất cả đều có giá của nó, chỉ cần cố gắng một tí nữa thì thằng bé sẽ hiểu và yêu thương con! Con nghĩ lại đi Kết Băng, bao nhiêu công sức chúng ta bỏ ra, không thể nói không làm không làm được!) Đầu bên kia đã bình tĩnh lại đôi chút, giọng nói trở nên nhỏ dịu hơn.
"Không mẹ, không... không! Con chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được rồi.. C-con.."
(Đứa con gái họ Thiên kia đã nói gì với con? Haizzz, ta không nói với con nữa. Cuối tuần về nhà gặp ta!] Vừa nói xong, người phụ nữ liển tắt máy ngay như không muốn nghe thêm điều gì từ Kết Băng nữa...
Kết Băng chân mềm nhũn gục xuống đất, tâm trí hoảng loạn không biết nghĩ gì. Bàn tay khẽ run, lau nhẹ nước mắt trên má.
Ngồi dưới đất một lúc lâu, Kết Băng mới hồi thần trở về trạng thái cũ. Chậm rời khỏi căn phòng tối đen đó.