"Cháo này khó uống quá. Một chút hương vị cũng không có."
Cố Miên dùng cái muỗng quấy chén cháo thịt, miệng nhỏ dẫu lên gây khó dễ.
"Dục cầu bất mãn" bốn chữ này đều hiện rõ trên mặt cô.
"Miên Miên muốn ăn cái gì?"
Phó Dư không hề có cảm thấy Cố Miên chơi tính tình không tốt ngược lại thanh âm lúc nói chuyện với cô càng thêm ôn nhu chiều chuộng. Trước kia bị nhốt ở Phó gia, dáng vẻ lúc ấy cứ như con rối không hồn, không giống như bây giờ.
Hiện tại Cố Miên sẽ khóc sẽ cười sẽ làm nũng, cho dù có làm ra vẻ hắn cũng yêu thích vô cùng. Lúc nào cũng chỉ muốn cất cô vào trong túi của mình, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Cố Miên nghe Phó Dư nói liền bò đến bên tai hắn nói nhỏ: "Muốn ăn côn thịt lớn của ca ca. Ca ca cho em ăn có được không?"
Nháy mắt sắc mặt Phó Dư cứng đờ, cái muỗng trên tay hạ xuống. Hắn thu hồi tươi cười, thanh âm lạnh lẽo nói: "Lo ăn cơm đi."
Cố Miên tức giận dùng muỗng chọc chén, phát ra thanh âm phanh phanh phanh. Còn không phải làm tình với cô thôi sao? Cần thiết như vậy sao?
Vì nhụt chí, Cố Miên bưng chén lên hung hăng uống hết. Vừa rồi trong đầu Cố Miên đều nghĩ làm tình với Phó Dư. Lúc này bị cự tuyệt cô mới bình tĩnh lại.
Bưng chén cháo Phó Dư làm uống xong, cô mới phát hiện hương vị của nó rất quen thuộc.
"Ông xã, có phải trước đây anh từng làm bữa sáng cho em hay không?"
Cố Miên sốt ruột hỏi.
"Ừm."
Phó Dư nói làm mắt Cố Miên lập tức đỏ lên.
Cô vang lên. Trước đây vào thời điểm cố ý đối nghịch Phó Dư, vì muốn hắn thả cô ra mà ba ngày hai bữa lại nháo tuyệt thực. Nháo đến cuối cùng cô dường như sắp chết ở Phó gia. Lúc ấy Phó Dư trực tiếp cho cô truyền dịch dinh dưỡng. Hắn lạnh băng nói cho dù dùng dịch dinh dưỡng duy trì tính mạng cô cũng tuyệt đối không để cho cô chết.
Sau, Cố Miên minh bạch cho dù cô có tuyệt thực cũng thoát không nổi nên mới bắt đầu ăn uống trở lại.
Dì Trương trù nghệ tốt, từ lúc cô bắt đầu ăn cơm trở lại cho đến bây giờ đều là dì Trương nấu cho cô ăn. Bởi vì náo loạn tuyệt thực vài lần, dạ dày Cố Miên trở nên không tốt. Bình thường cháo cô ăn không hết rất nhiều, vì thế dì Trương mỗi ngày đều đổi một loại cháo khác nhau cho cô dễ ăn, món nào cũng phong phú đa dạng, hương vị đều cực kỳ ngon.
Trước đây Cố Miên chưa từng ăn qua món ăn Phó Dư làm nhưng hôm nay nếm thử cô mới phản ứng lại. Cái gì dì Trương trù nghệ tốt, rõ ràng là Phó Dư nấu ăn ngon a.
Hắn biết cô chán ghét hắn nên mới cố tình dùng danh nghĩa dì Trương nhưng trên thực tế mỗi bữa cô ăn hàng ngày đều do hắn đích thân động thủ.
Mấy năm nay rốt cuộc hắn đã dùng tư thái hèn mọn như thế nào để yêu cô? Cố Miên nghĩ đến đây chỉ cảm thấy trái tim càng lúc càng đau.
"Ăn một chút liền khóc nhè. Cố Miên, em đã mấy tuổi tồi."
Phó Dư nhéo nhéo gương mặt Cố Miên. Cảm giác mềm mại làm hắn nhịn không được sờ thêm mấy cái. Đã từng tay hắn còn chưa chạm vào mặt Cố Miên thì cô đã để lộ biểu cảm chán ghét.
Nhưng hiện tại vô luận hắn làm cái gì, Cố Miên đều sẽ ngoan ngoãn phối hợp làm Phó Dư luôn có cảm thấy mình đang ở trong mộng vậy.
"Ông xã, em rất muốn sinh cho anh một bảo bảo."
Cố Miên đột nhiên phác gục trong lòng ngực Phó Dư. Cô muốn sinh cho Phó Dư bảo bảo, thật nhiều bảo bảo. Người đàn ông này yêu cô cả đời nhưng trước kia cô không hảo hảo quý trọng. Hiện tại cô muốn dùng hết tất cả sức lực và toàn bộ mọi thứ mình có đền bù cho hắn, cho hắn nếm trải cảm giác được người yêu thương chăm sóc.
"Bảo bảo sau này lại nói, ngoan, ăn miếng sủi cảo đi."
Khóe miệng Phó Dư nhẹ nhàng cong sau đó gắp một viên sủi cảo chưng bị vào trong chén Cố Miên.
Cố Miên lập tức gắp lên ăn luôn, đây là Phó Dư làm cho cô, cô tự nhiên không thể lãng phí.
"Ông xã, anh đều nói em đã lớn như vậy rồi, em cảm thấy bảo bảo chuyện này thật sự có thể bắt đầu suy xét một chút... Ngô ngô..."
Lại một viên sủi cảo nhét vào miệng Cố Miên, trực tiếp lấp đầy cái miệng nhỏ.
Bởi vì hành vi cho ăn bạo lực này của Phó Dư, Cố Miên đến cuối cùng vẫn chưa nói xong chuyện cần nói, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn hắn nhét vào miệng.
Ăn cơm sáng xong, Phó Dư khó có được làm việc ở nhà, sáng sớm đã đi thư phòng hoàn thành luận án y học.
Mà Cố Miên một bên quyết tâm muốn tập thể hình. Xem tình huống hiện tại Phó Dư căn bản sẽ không đụng vào cô, cô chỉ có thể nỗ lực đề cao tố chất thân thể của mình. Làm cho hắn yên tâm lúc sau mới có thể lại cùng cô làm tình.
"Ông xã, anh dạy em tập thể hình con được không?"
Cố Miên thay quần áo luyện tập xong liền chạy tới thư phòng.
Phó Dư nghe thấy thanh âm Cố Miên liền ngẩng đầu. Nháy mắt, ánh mắt hắn trở nên u ám.
Chỉ thấy chiếc áo luyện tập ôm sát cặp vú 36D mềm mại, khi đi lại hai luồng vú trắng nõn không ngừng tung tăng nhảy nhót giống như hai chú thỏ hoạt bát. Cố Miên còn cố ý chọn một cái áo kích cỡ nhỏ hơn, vú lớn cơ hồ sắp nhảy ra khỏi áo ngực, bộ ngực trắng nõn nhìn không sót cái gì.
Từ ngực đi xuống là vòng eo trắng nõn tinh tế, xuống chút nữa là mông vểnh đầy đặn như quả mật đào được bao bọc bởi quần tập bó sát. Hình ảnh nóng bỏng này đủ để hấp dẫn tất cả ánh mắt của đàn ông.
"Trong nhà có phòng tập thể thao, em qua đó là được."
Phó Dư nắm chặt ngón tay, ngón tay thon dài nắm thành nắm đấm.
"Nhưng mà em không muốn đi, anh theo dạy em mấy thứ kia dùng như thế nào đi."
Cố Miên lập tức đi đến bên người Phó Dư, cong lưng cho hắn nhìn ngực vú. Bởi vì góc độ, Phó Dư thậm chí nhìn thấy núm vú phấn nộn bên dưới quần áo.
Hầu kết Phó Dư lăn lộn. Vốn muốn cự tuyệt dụ hoặc nhưng đối mặt với Cố Miên. Khả năng tự khống chế của hắn rơi xuống một vạn điểm.
"Được."
Cố Miên lập tức cười nói: "Phó tiên sinh, em không chiếm tiện nghi của anh. Anh dạy em tập thể hình, em sẽ trả học phí cho anh."
Phó Dư ôm Cố Miên vào trong ngực: "Không cần nộp học phí."
"Sao lại không cần. Làm gì có học sinh nào học thêm mà lại không nộp học phí. Như vậy đi, một giờ dạy học một giờ khẩu giao. Phó tiên sinh có đồng ý không?"
Cố Miên nghĩ thầm hiện tại hắn bài xích làm tình với cô, cái miệng nhỏ phía dưới không ăn được đến vậy cái miệng nhỏ phía trên hẳn là ăn được đi.
Phó Dư hít ngược một hơi khí lạnh: "Không được. Miên Miên, tôi sẽ lộng thương em."
"Chỉ là khẩu giao mà thôi. Nếu em không chịu nổi anh liền rút ra là được. Miệng làm gì giống phía dưới nộn như vậy được."
Cố Miên vẻ mặt vô ngữ nói. Cô có yếu ớt như vậy sao?
Phó Dư tự nhiên biết cái miệng nhỏ phía trên của Cố Miên có bao nhiêu mất hồn. Nhưng mà hắn không thể lại làm thương tổn Cố Miên.
"Phó tiên sinh, anh chính là bác sĩ. Anh biết khẩu giao sẽ không làm em bị thương. Nếu anh không cho em nộp học phí vậy em sẽ ra ngoài học!"
"Tôi biết nhưng vấn đề là..." Dục vọng một khi đã giải phóng thì hắn căn bản không khống chế được chính mình mà mà điên cuồng chiếm hữu cô.
"Em chỉ khẩu giao, không làm khác."
Cố Miên lôi kéo tay Phó Dư, nhu nhược đáng thương cầu khẩn. Nếu cứ như vậy cô sẽ dục cầu bất mãn mất.
Thấy Phó Dư bắt đầu chần chờ, Cố Miên biết hắn đã buông lỏng.
"Trước giao học phí nửa khóa! Làm tiền đặt cọc!"
Cố Miên nói rồi quỳ xuống dưới chân hắn, kéo ra khóa quần hắn ra tìm côn thịt.