“Được. Em nằm xuống nghỉ ngơi trước. Chờ lát nữa kêu em xuống ăn cơm.”
Thanh âm Phó Dư ôn nhu nói. Đối với Cố Miên bộc phát tiểu tính tình, Phó Dư không những không sinh khí mà còn cảm thấy bộ dáng cô nhe răng trợn mắt làm bộ hung dữ rất đáng yêu.
Chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh xõa tung, khuôn mặt trứng ngỗng phấn nộn ửng hồng. Môi đỏ thủy nhuận sáng lấp lánh làm hắn muốn hung hăng cắn một ngụm.
“Ừm ừm! Anh mau đi đi!”
Cố Miên nỗ lực không nhìn Phó Dư. Cô thật sự quá ngượng ngùng, bác sĩ Phó có khả năng quan sát nhạy bén như vậy nếu lại để hắn nhìn thêm chút nữa chỉ sợ sẽ bị hắn phát hiện mất.
Bất quá cũng may Phó Dư biết Cố Miên đói bụng nên không ở trong phòng quá lâu, thực mau liền xuống phòng bếp.
Chờ Phó Dư đi rồi, Cố Miên mới làm càn hét lên một tiếng.
Cô vội vàng duỗi tay bắt lấy dây điện bên ngoài hoa huyệt sau đó dùng sức kéo. Chỉ nghe ‘ ba ’ một tiếng, thanh âm giống như tiếng nút gỗ lấy ra khỏi bình rượu.
Trứng rừng ướt dầm dề, cho dù đã lấy ra khỏi hoa huyệt vẫn còn điên cuồng run rẩy.
Cố Miên thở hổn hển, bụng nhỏ không tự chủ được co rút lại. Tuy rằng vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Phó Dư phát hiện nhưng hiện tại nghĩ lại Cố Miên vẫn nhịn không được muốn cho cửa hàng kia đánh giá 5 sao.
Sản phẩm của cửa hàng này đúng là rất kϊƈɦ thích. Nếu Phó Dư dùng thứ này chơi cô, hình ảnh kia thật sự quá… Sắc tình!
Quả thực làm người ta chảy máu mũi a! Đồ vật tốt như vậy thật không uổng một vạn đồng của cô.
Trước khi Phó Dư trở về, Cố Miên dùng khăn giấy bọc trứng rung lại sau đó ném vào thùng rác. Hủy thi diệt tích xong cô mới yên tâm một chút.
Nửa giờ sau.
Phó Dư vặn cửa phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng đi đến.
“Miên Miên, nên ăn sáng.”
Thanh âm hắn thật là dễ nghe. Cố Miên chỉ nghe thấy thanh âm này đã cảm giác mình muốn mang thai rồi.
“Ông xã ôm em đi.”
Cố Miên vươn tay về phía Phó Dư nũng nịu gọi hắn. Dáng vẻ lười nhác so với lúc nãy hung hăng càn quấy cứ như hai người khác nhau.
Phó Dư cười cười ôm Cố Miên trong ổ chăn ra. Kết quả bởi vì động tác biên độ quá lớn, áo ngủ trêи người cô xộc xệch, lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn và hai đùi trơn bóng cùng với hoa huyệt phấn nộn sưng đỏ.
Vì đêm qua hoa huyệt cô bị hắn làm sưng lên nên bôi thuốc xong cô cũng không mặc qυầи ɭót đã đi ngủ.
Nếu là trước đây Cố Miên khả năng sẽ thẹn thùng, bất quá hiện tại hai người làʍ ȶìиɦ với nhau nhiều lần như vậy cô ngược lại một chút cũng không xấu hổ mà còn cố ý banh rộng hai chân để Phó Dư nhìn rõ hơn một chút.
Cô không có quên đêm qua người đàn ông này nói về sau sẽ không đụng mình nữa. Nếu như vậy cô càng muốn dụ hoặc hắn đến ɖu͙ƈ hỏa đốt người.
"Sao lại nhiều nước như vậy? Vừa rồi trộm tự an ủi?”
Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm hoa huyệt cô, ánh mắt âm trầm như nước.
“A?”
Cố Miên theo ánh mắt Phó Dư đi xuống vừa thấy, thình lình phát hiện hoa khẩu chính mình dính đầy ɖâʍ thủy. Cô trời sinh Bạch Hổ, hoa huyệt sạch sẽ, kiều diễm phấn nộn không một sợi lông cho nên chỉ cần liếc mắt liền thấy rõ trạng thái huyệt nhỏ.
Chỉ thấy âm đế cô đỏ tươi, hoa khẩu lấp lánh ɖâʍ thủy, không ít ɖâʍ thủy theo hoa khẩu chảy tới trêи đùi. Háng trắng nõn nhão nhão dính dính, lầy lội bất kham.
Nháy mắt Cố Miên nghĩ tới. Cô thế nào lại quên, lúc nãy chỉ lo ném trứng rung đi mà lại không lâu khô hoa huyệt.
Vốn còn cho rằng chuyện này đã giấu đến thiên y vô phùng không một kể hở nào ngờ vẫn bị hắn bắt được.
“Ông, ông xã, em...Em chỉ là…”
Cố Miên nôn nóng xoắn ngón tay, ấp úng cả buổi vắt óc suy nghĩ vẫn không tìm được cớ gì lừa gạt Phó Dư.
Chẳng lẽ muốn cô nói cô cơ khát đến nỗi hắn chỉ ra ngoài nấu cơm nửa giờ đã không chịu được tự an ủi???
Cố Miên cúi đầu, bỗng nhiên nhìn đến vị trí giữa hai chân Phó Dư. Linh quang chợt lóe, cô lập tức nói:
“Là buổi sáng ẩm ướt! Chính là buổi sáng ẩm ướt!”
Cô ngẩng đầu vẻ mặt vô tội nói
Phó Dư: “???” Bác sĩ Phó dùng vẻ mặt ân cần nhìn một bé ngốc nhìn Cố Miên.
Làm một bác sĩ nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa nghe qua ‘ buổi sáng ẩm ướt’ này bao giờ.
Cố Miên chột dạ nói: “Ông xã, biểu cảm này của anh là có ý gì? Đàn ông không phải có “chào cờ” buổi sáng sao? Như vậy phụ nữ đương nhiên cũng có buổi sáng ẩm ướt rồi! Chuyện này không phải thực bình thường sao? Chính là buổi sáng ȶìиɦ ɖu͙ƈ tràn đầy muốn bị thao. Anh cũng ngạnh đó thôi!”
Bác sĩ Phó: “Ra là vậy.”
Một bên dám nói một bên dám dám nghe. Bất quá với trình độ sủng ái Cố Miên của Phó Dư, cho dù cô có nói trăng hình vuông hắn cũng sẽ nói rằng trăng thực sự hình vuông.
Hơn nữa dáng vẻ Cố Miên nghiêm trang nói hươu nói vượn thực sự quá đáng yêu, đáng yêu đến mức hắn hận không thể trực tiếp đẩy cô lên giường hung hăng thao làm. Làm cô biết cái gì gọi là ‘ buổi sáng ẩm ướt ’ chân chính!
“Ông xã, anh ngạnh có khó chịu không? Nếu không trước khi ăn bữa sáng chúng ta làm một lần, dù sao bên trong hoa huyệt em vẫn còn ẩm ướt nên không cần phải làm tiền diễn, anh trực tiếp cắm vào là được rồi.”
Cố Miên vừa nói vừa bò đến giữa hai chân Phó Dư sau đó dùng ngón tay mềm mại xoa xoa trêи côn thịt hắn.
“Thật thô thật cứng. Đại ƈôи ȶɦịt của ông xã thật lợi hại.”
Cố Miên nhịn không được kinh ngạc cảm thán.
“Miên Miên, đừng nói lời thô tục.”
Phó Dư bị Cố Miên trêu chọc đến toàn thân máu nóng điên cuồng.
“Bác sĩ Phó, ngoài miệng anh nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thực. Xem ra bác sĩ Phó rất thích em nói lời thô tục rồi!”
Cố Miên kéo khóa quần hắn đem côn thịt sưng to sung huyết phóng thích. Chỉ thấy trêи đỉnh quy đầu nhiễm mùi tanh nhi, đủ để chứng minh hiện tại ɖu͙ƈ vọng hắn đang sôi trào.
Cô không tin Phó Dư có thể nhẫn được.
Quả nhiên ngay sau đó hắn đẩy cô lên giường, hung hăng đè cô dưới thân. Hắn cúi đầu dùng sức hôn xuống môi Cố Miên.
Hơi thở bá đạo lạnh băng gắt gao bao lấy cô.
Đầu lưỡi cực nóng cắm vào khoang miệng cô, quấy đảo cái miệng nhỏ ngọt ngào thơm ngát. Môi lưỡi hai người quấn quít, Cố Miên cảm giác trái tim mình tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Cô nhịn không được vươn tay vòng lên cổ Phó Dư, dán bộ ngực mềm mại của mình dưới thân hắn.
Muốn cùng hắn tiến thêm một bước nữa, muốn bị hắn thao bị hắn làm.
Nhưng mà ngay lúc Cố Miên cho rằng Phó Dư sẽ cắm côn thịt vào trong thì hắn lại từ trêи giường đứng lên, sau đó sửa sang lại áo sơ mi trắng trêи người.
“Miên Miên, rời giường ăn cơm.”
Cố Miên: “???” Lần này đến Cố Miên vẻ mặt bối rối.