Bị kéo ngã lăn quay ngay trước mặt anh, cô gái chầm chậm ngẩng đầu, mái tóc xanh đen xõa tung trên đất tựa như cánh quạt.
"Toẹt dzời! Thành công câu được đại Boss, muah ha ha..." Tiểu Bát đột ngột cười ầm lên khiến biểu cảm hoảng sợ của Nam Tầm xém chút biến dạng.4
Trên gương mặt tuyệt mỹ đến không giống phàm nhân đang đối diện người đàn ông có đôi con ngươi sáng trong giăng đầy nỗi sợ hãi. Một cánh tay trắng trẻo mảnh mai của cô bị anh túm chặt, tay còn lại chống trên nền đất, trong lòng bàn tay còn nắm miếng san hô đỏ.
Khi tầm mắt Ngụy Xương trượt xuống nửa thân dưới của cô, đồng tử anh bỗng co rụt, vẻ mặt khiếp sợ.
Bao năm rong ruổi thương trường lẫn giới cờ bạc, anh vẫn luôn là người dù núi có sập, mặt vẫn không biến sắc. Thế mà hiện tại, anh lại kinh ngạc đến độ đầu óc rỗng tuếch. Trong khoảnh khắc, Ngụy Xương ngỡ rằng mình đang mơ.
Cô gái nọ không có chân, nửa dưới phủ kín những chiếc vảy màu lam nho nhỏ, ở cuối là một cái đuôi cá rẽ đôi thật lớn. Lúc này, chiếc đuôi hơi nâng lên, rồi lại run rẩy hạ xuống.
Nam Tầm buông miếng san hô đỏ, ngón tay thanh mảnh thò vào trong vảy móc ra vài viên trân châu sáng long lanh, chỉ nhìn thôi đã biết rất quý báu.
Cô dâng trân châu tới trước mặt người đàn ông với ánh mắt khẩn cầu. Trái tim Ngụy Xương đập thình thịch không dằn xuống nổi. Anh đoán mình hiểu được ý đối phương: cô muốn dùng mấy viên trân châu này để xin anh thả mình... và cả san hô đỏ nữa.3
Cây san hô đó được anh nuôi trong bể cá phòng khách, nghe nói cực kỳ quý giá, lại rất có linh tính. Cô trăm cay nghìn đắng lẻn vào phòng anh chẳng lẽ vì muốn mang nó đi?
Ngụy Xương ngơ ngẩn nhìn đuôi cá hồi lâu...
Bỗng, anh cười. Nụ cười ấy không giống điệu cười nửa vời hay cười lạnh lẽo dĩ vãng mà đầy ý vị, cảm xúc ẩn giấu trong đó chỉ riêng mình anh hiểu.
"Vật nhỏ, muốn tôi thả san hô đỏ cũng được, nhưng cô, phải ở lại với tôi." Giọng anh nhuốm mùi dụ dỗ, trầm thấp mà dịu dàng. Nam Tầm lại mờ mịt nhìn anh, giống như chẳng hiểu gì cả.
Tiểu Bát tru lên: "Cmnnnnn, ngươi không biết đại Boss thế giới này cảnh giác thế nào đâu, vậy mà bị ngươi hóa giải dễ dàng đến vậy. Tầm nhà ta thật trâu bò!"3
Ánh mắt trong veo của Nam Tầm làm tim Ngụy Xương hẫng nhịp, thả lỏng bàn tay đang siết chặt cánh tay của cô. Xúc cảm ướt át lành lạnh lưu lại lòng bàn tay làm anh nhịn không được xoa nhè nhẹ.
Cô gái tưởng mình được thả nên khẽ mỉm cười với anh. Nụ cười động lòng người, tựa như muôn ngàn cánh hoa vụt nở rộ trong tích tắc khiến Ngụy Xương ngẩn ngơ.
Anh vừa buông tay, cô đã nóng nảy nhổm dậy, nâng thẳng nửa thân trên lết ra phía cửa sổ, chỉ dùng nơi giao nhau giữa thân cá và đuôi cá để nhích từng chút trên sàn gỗ, kềnh càng như chú chim cánh cụt.
Ngụy Xương cười khàn khàn: "Vật nhỏ, tôi chưa nói sẽ thả cô." Dứt lời, anh bế ngang người cá khiêng về.
Nam Tầm ra sức giãy giụa, anh liền vội vuốt nhè nhẹ lưng cô, vừa vuốt vừa dịu giọng nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương cô."
Cứ vuốt vậy một hồi lâu, người cá trong lòng mới thôi giãy giụa, chẳng qua cặp mắt trong veo vẫn nhìn anh chăm chăm với vẻ khó hiểu.
Ngụy Xương ôm sinh vật biển bằng một tay, tay còn lại nhặt san hô đỏ thả về bể cá ngay trước mặt hai người. Sau đó, anh vừa nghiêng đầu đã đụng phải một đôi mắt bất mãn.2
"Ha ha, đừng nhìn tôi thế. Có thời gian tôi sẽ cùng cô thả nó, nhưng không phải bây giờ."
Ngụy Xương không chê Nam Tầm còn ướt đẫm mà ẵm luôn lên giường mình. Lúc thả người xuống, tay anh tựa như vô ý chạm phải người cô, cứ như vậy từ trên đến tận chỗ rẽ đuôi khiến Nam Tầm run bắn.
"Vật nhỏ, nói tôi nghe cô có thể ở trên cạn bao lâu, hửm?" Ngụy Xương nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
Nam Tầm chống chọi với ánh mắt dịu dàng ấy cố để bản thân không cất lời, bởi vì hiện giờ cô là một người cá không hiểu tiếng người.2
Ngụy Xương quan sát hồi lâu, rốt cuộc thất vọng thở dài: "Không sao, nếu cô cần nước, tôi có thể mang cô vào bồn tắm. Hiện tại điều kiện có hạn, chờ lên bờ rồi tôi sẽ đổi cho cô một cái bể cá to. Không, bể cá chưa đủ. Tôi sẽ xây hồ nước thật lớn, lúc ấy cô có thể thỏa sức bơi lội."
Ngụy Xương lập tức gọi điện cho đàn em, dặn dặn dò dò một đống thứ.
Chú Phương ngây ra khi nhận được điện thoại của vệ sĩ, cảm thấy mấy thứ lão đại yêu cầu rất bất thường. Lễ phục của phụ nữ? Không phải không gần nữ sắc ư? Tiệc hải sản? Chẳng phải lão đại không thích ăn hải sản hả? Còn có xe lăn... Chân lão đại đâu có vấn đề gì.5
Có điều chú Phương không hỏi nhiều mà bắt tay vào chuẩn bị luôn, cực kỳ năng suất, mọi thứ lão đại muốn nhanh chóng được chuẩn bị xong.2
Ngụy Xương bảo chú ta chỉ cần đưa đồ đến cửa, tự mình sẽ mang vào.
Trong phòng, Nam Tầm ngửi thấy mùi hương liền lết thân qua, cũng không rảnh sợ loài người kia nữa.
Ngụy Xương thấy cái vẻ hấp tấp của cô thì bật cười khẽ, vui vẻ nói: "Xem ra là một bé mèo tham ăn."
Tiệc hải sản gồm đủ các loại, đều qua tay đầu bếp cao cấp chế biến. Nam Tầm hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp cầm một con cá nhét thẳng vào miệng.
Trong nháy mắt cô há mồm, Ngụy Xương lia nhanh qua hai cái răng nanh của cô, không khỏi tấm tắc: "Răng bén đấy. Nếu ban nãy cô đánh úp, có khi cắn đứt được cổ tôi ấy chứ."
Ngụy Xương thấy cô ăn dính hết dầu mỡ ra cả tay lẫn miệng, khóe miệng anh lại cong cong. Anh lấy giấy ướt lau miệng cho Nam Tầm, sau đó nắm tay cô, dặn dò: "Đừng ngọ nguậy, để tôi lau tay cho."
Nam Tầm liếc đôi mắt lúng liếng nhìn anh một cái rồi chìa tay ra để anh lau, tay còn lại tiếp tục vồ cá gặm. Cô phát hiện sức ăn của mình khá tốt, nhoáng cái đã chén xong năm con cá.
Ngụy Xương tỉ mẩn chùi sạch từng ngón tay cho cô. Cuối cùng, anh không nhịn được, búng búng những cái móng tay sắc bén kia: "Móng tay vừa dài vừa cứng, bình thường dùng móng tay rạch bụng con mồi rồi cắn xé nó bằng cặp răng nanh sắc này phải không?"
Nam Tầm tất nhiên không trả lời.
"Vật nhỏ, vốn tôi còn lo dạ dày cô không quen đồ chín, bây giờ có vẻ là lo lắng thừa rồi. Thật là háu ăn." Giọng anh thế nhưng lại mang vẻ cưng chiều.
Nam Tầm ăn no liền duỗi bàn tay bóng nhẫy còn lại chờ anh lau cho mình. Điệu bộ rất chi là đương nhiên.
Ngụy Xương hơi sững ra, ngay sau đó vừa bực vừa cười thành tiếng: "... Tự giác quá nhỉ."