Sau khi người đàn ông khí thế khiếp người rời đi, hai vị giám đốc còn trên tầng hai mới đưa mắt liếc nhau.
Ông Vương tương đối mập mạp cười khan một tiếng, tỏ ra trấn tĩnh mở lời: "Chú Lý, mai mới là canh bạc đích thực, nếu chú sợ... ha ha, có thể rút lui bất cứ lúc nào. Chú cũng thấy kết cục lão Ngô rồi đó, chậc, khối tài sản bạc triệu nói mất là mất. Thành kẻ khố rách áo ôm chỉ trong một đêm chưa nói, còn bay luôn cả năm ngón tay."
Giám đốc Lý mới bước chân vào giới thượng lưu hai năm gần đây nhờ đầu tư chứng khoán và kinh doanh rượu bia thuốc lá, giá trị con người hiện cũng ở ngưỡng chín chữ số, song tức khắc bị số phận của giám đốc Ngô gõ vang hồi chuông cảnh tỉnh: Mấy trò bài bạc này phải tự biết lượng sức, lúc nên rút thì phải rút, tuyệt không thể mê muội như giám đốc Ngô.
"Anh Vương này, anh Ngụy trông cùng lắm chỉ ngoài ba mươi, lại đẹp hơn cả minh tinh, sao mà làm việc ác độc thế? Anh ta ngang ngược như vậy, chẳng nhẽ không sợ... bị tóm?" Giám đốc Lý nhỏ giọng hỏi.
Ông Vương bật cười: "Chú em ơi là chú em, tôi thấy chú hợp cạ nên mới nói thêm mấy câu đấy nhé. Chú có biết tên anh Ngụy là gì không?"
Giám đốc Lý lắc đầu. Ông chỉ nghe người khác gọi anh Ngụy hoặc ngài Ngụy, chứ không biết tên thật đối phương.
Giám đốc Vương giải thích: "Anh Ngụy tên thật Ngụy Xương*! Cái tên thôi đã ngông vậy, người có thể không cuồng sao? Ở thành phố G, đánh bạc là hợp pháp, còn chuyện chặt tay thì chú cũng thấy rồi đấy, do chính miệng đương sự đồng ý. Phải nói anh Ngụy còn lương thiện đấy, chưa muốn mạng người. Chứ chú nên biết, ván cuối cùng đó một khi lão Ngô thua là thua mấy trăm triệu, dùng năm ngón tay để đối lấy mấy trăm triệu, chú thấy quá đáng lắm à?"
[*Ngụy (魏 - wèi): 1 trong 3 nước thời Tam Quốc - Ngụy Ngô Thục/ Xương (猖 - chāng): điên cuồng, hung dữ, ngang tàng.]
Giám đốc Lý lắc đầu, tuy nhiên vẫn hơi khó hiểu: "Tại sao anh Ngụy phải nhất quyết chặt năm ngón tay lão ta?"
Nét cười trên mặt ông Vương nhạt đi, hờ hững nói: "Chuyện này chẳng phải bí mật gì trong cái vòng tròn này, chú chịu khó nghe ngóng chút sẽ rõ."
Ngồi thêm một chốc, ông ta đứng dậy: "Chú Lý, tôi đi trước."
...
Chiếc thuyền hào nhoáng này gồm năm tầng. Tầng một là boong tàu và các phòng hạng phổ thông, tuy mang tiếng phổ thông nhưng người lên được đây đều có chút của cải. Tầng hai là thiên đường giải trí: sòng bạc, vũ trường, hồ bơi, phòng bi-a, phòng thẩm mỹ, cái gì cũng có. Tầng ba là các phòng dành cho khách quý, để vào đây phải có thân phận, địa vị nhất định. Tầng bốn gồm những phòng VIP xa hoa bậc nhất. Người tụ tập ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng đứng đỉnh giới thượng lưu, giá trị cá nhân tính từ trăm triệu. Có thể nói, không thể đắc tội bất cứ ai ở đây.
Mà trong các phòng VIP này, có một gian đặc biệt lớn. Người ở gian này ngay cả các nhân vật nổi tiếng xã hội kia cũng không dám làm mích lòng — Vua cờ bạc Ngụy Xương!
Nếu dùng chuỗi thức ăn để hình dung con tàu này thì Ngụy Xương chắc chắn đứng đầu đỉnh kim tự tháp. Không chỉ vì anh là vua cờ bạc, mà còn vì sản nghiệp của anh trải rộng khắp cả nước, trắng đen đều nuốt, là một nhân vật máu mặt thuộc dải đất xám.
Ngoài cửa phòng có hai người áo đen đứng canh. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, họ chưa cần nhìn đã cúi thấp đầu chào.
Người đàn ông bước tới mặc sơ mi trắng quần tây trông đơn giản nhưng đắt đỏ vô cùng, áo suit tùy ý vắt trên vai. Dáng đi anh dù lững thững cũng hệt người mẫu trên sàn diễn, làm người xung quanh không dằn được phải ghé mắt, rồi lại bị khí thế anh dọa chẳng dám nhìn thẳng.
Chờ người nọ đến gần, hai vệ sĩ đồng thanh hô: "Ngài Ngụy!"
Anh nhàn nhạt đáp "Ừ", đang định đẩy cửa vào thì một trong hai anh chàng áo đen đúng lúc này nhỏ giọng báo cáo: "Nửa tiếng trước, ông Lý đưa hai cô gái qua đây nhưng bị tôi trả lại rồi ạ."
Ngụy Xương "Ồ?" một tiếng: "Ông Lý nào?"
Anh chàng áo đen nói: "Là người ngồi đối diện ông Vương khi nãy ấy ạ, hai năm trước phất lên nhờ chứng khoán, hiện kinh doanh thuốc lá và rượu bia."
Ngụy Xương nhếch miệng cười: "Khó trách không hiểu quy củ. Lần này tha, nếu còn lần sau thì dạy ông ta một bài học đi."
"Vâng." Hai vệ sĩ áo đen đáp.
Trong giới ai cũng biết anh Ngụy cấm dục nên rất hiếm kẻ có mắt không tròng dám dâng phụ nữ.
Đến khi Ngụy Xương vào phòng, hai vệ sĩ mới đổi ca với hai người khác, đảm bảo ngoài cửa luôn có người canh giữ 24/24.
Có điều, ngay giây phút vừa đóng cửa, đôi mắt hẹp dài của Ngụy Xương bỗng híp lại, lộ ra tia nguy hiểm. Trong không gian kín thoảng hương thơm không thuộc về nơi này, hơi ẩm cũng cao hơn. Ngụy Xương quét xung quanh một vòng, cuối cùng khi tầm mắt dừng trên cửa sổ thì ánh mắt hơi đổi.
Anh thấy được trên đó một... dấu tay đẫm nước. Có người bò vào từ cửa sổ.4
Nhưng nếu anh nhớ không lầm, trước khi rời khỏi phòng, tất cả cửa sổ đều đã đóng, trừ khi đập nát lớp kính mới vào được.
Mà rõ ràng lớp kính còn nguyên, không hao tổn gì.
Vẻ mặt Ngụy Xương bất giác nghiêm trọng hơn. Tầm mắt anh lại đảo trên sàn gỗ, phát hiện một vệt nước rất kỳ lạ, giống như có thứ gì đó bò qua lưu lại. Nó kéo dài từ phòng khách tới phòng ngủ.
Ngụy Xương bình tĩnh lấy súng lục giảm thanh từ ngăn kéo, rồi ung dung hướng về phòng ngủ.
Người đàn ông này quá ngông cuồng. Biết rõ phía trong khả năng cao giấu sát thủ nguy hiểm mà vẫn không thèm nhẹ chân, cứ vậy thảnh thơi bước tới, đến cây súng cũng chỉ cầm hững hờ trên tay.
Mãi tới tận khi tiếp cận phòng ngủ, khí thế quanh người anh bỗng chốc biến đổi. Ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, bắn ra sát khí. Tay cầm súng nắm chặt. Ngay sau đó, anh chuẩn xác nhắm ngay mục tiêu.
Ở bên cửa sổ, đối diện với họng súng là một người bọc khăn trải giường đang cố bò ra ngoài. Người nọ quấn mình hết sức kỹ càng, chỉ để lộ cánh tay trắng nõn nà.
... Là một cô gái.
Ngụy Xương vẫn cầm chắc súng, trầm giọng nói: "Đừng động đậy, bằng không tôi sẽ nổ súng."
"Bọc khăn trải giường" kia hơi khựng lại, rồi tiếp tục bám cửa sổ, giống như không hề nghe được câu uy hiếp của anh.
Mắt thấy cô ta sắp nhảy khỏi cửa sổ, Ngụy Xương không nổ súng nữa mà sải bước đi tới, ngay khi đối phương sắp nhảy xuống thì túm chặt cánh tay mảnh khảnh ấy.
Cô gái nọ có vẻ bị hoảng sợ, tay run lên, khăn trải giường quanh người liền tuột xuống. Cô ngẩng phắt đầu nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Trong khi đó, Ngụy Xương thấy được gương mặt của cô lại hơi nao nao.
Người con gái này đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào anh từng gặp. Gương mặt rực rỡ đến mức có thể mê hoặc chúng sinh, mái tóc đen dài ánh xanh bay múa khiến gương mặt trông càng nhỏ nhắn tinh xảo.
Xuống dưới một chút có thể thấy được làn da trắng nõn, căng bóng của cô gái, từng đường cong nóng bỏng khiến người ta choáng ngợp.
Cô gái này đang... khỏa thân.
Anh chợt ngừng thở, thu hồi tầm mắt, cũng vì thế chưa nhìn thấy nửa thân dưới khác hẳn nhân loại của cô.
Sau vài giây thất thần, tay Ngụy Xương bỗng dùng lực. Cô gái phát hiện ý đồ của anh thì đôi mắt xanh đen trừng to, hoảng sợ liều mạng giãy giụa. Cơ mà vô dụng, vì lực tay Ngụy Xương mạnh kinh người.
Anh lùi lại mấy bước, giật người từ cửa sổ về, làm cô thậm chí bay một vòng cung giữa không trung.
Cô gái bị động tác thô lỗ của Ngụy Xương ngã dúi xuống nền, toàn thân cũng lộ ra trước mặt anh.