Lê Phong bay thẳng về Mỹ Nam Cung, lảo đảo bước trên đường nhỏ thông đến gian gác im ắng. Cơn buồn bực không ngừng tụ lại trong ngực, thậm chí có một cái nháy mắt cảm tưởng tắc nghẹn đến không thở nổi.
Thiếu niên quay đầu liếc hướng Vu Cung xa xa, nhếch mép châm chọc. Lúc trước cứ thắc mắc sao Hồng Y uống thuốc cấm dục đó dứt khoát đến vậy, hóa ra... Ha, đã sớm có cách giải quyết.
Thân là đệ tử y tông của phái Thanh Vân, cậu dĩ nhiên biết tên húy của Vu Thương, một trong bảy hộ pháp Ma giáo. Gã có tài dùng độc, càng có bản lĩnh giải trăm độc. Viên thuốc cấm dục cỏn con đó của cậu có lẽ chỉ là trò hề trong mắt Vu Thương.
Thế nhưng Hồng Y, ngươi thực sự vì ta mới cam tâm tình nguyện hầu hạ dưới thân gã, hay bản thân ngươi vốn... phóng đãng như vậy?
Lê Phong khẽ "xì" một tiếng. Các sư huynh nói quả không sai, có yêu nữ Ma giáo nào lại không dâm đãng.
Còn buồn cười hơn là, mấy ngày nay cậu suýt nữa bị ả lừa, tin rằng ả là một tiểu cô nương trong sáng.
Cảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, Lê Phong đỡ tay lên trán, như thể làm vậy có thể giảm bớt cảm giác đau đớn âm ỉ ấy.
Phải chăng vô số ngày đêm trước khi gặp cậu, ả cũng lộ vẻ mặt sung sướng ngây ngất như vậy dưới thân muôn vàn muôn vẻ nam nhân? Thật khiến người ta... ghê tởm buồn nôn.
Lê Phong rốt cuộc tới trước gian gác, nhìn lại vườn thảo dược Hồng Y đích thân gieo cho mình, cả bột phấn của những vị thuốc trân quý ả thu gom cho cậu nghiền mà bỗng dưng bật cười. Tiếng cười nặng nề phảng phất tia tối tăm lạnh lẽo.
...
Ngay đêm hôm đó, Mỹ Nam Cung xảy ra hỏa hoạn. Thời điểm ngọn lửa bùng phát, trăng đã treo lên đỉnh đầu. Từ khi thả hết những mỹ nam ở Mỹ Nam Cung, Nam Tầm cũng đuổi luôn đám hạ nhân làm việc bên trong, thế nên cũng chẳng có ai kịp sớm phát hiện nổi lửa.
Ngục hỏa liên tới tay, Nam Tầm tâm trạng rất tốt vừa vào giấc thì đột nhiên nghe tin Mỹ Nam Cung cháy. Cô hoảng tới mức quên mất cả xỏ giày, xông thẳng vào biển lửa. Nhưng lúc chạy đến nơi, gian gác Lê Phong ở đã bị đốt thành tro bụi.
Sau khi lửa dập, Mỹ Nam Cung Hồng Y dùng để giấu mỹ nam cháy gần hết, không còn một tòa lầu các nào.
Nhưng những gian gác này không nối liền với nhau, sao có thể đồng thời phát cháy. Trừ phi...
Có người cố ý phóng hỏa.
"Chủ tử, không thấy Tiểu Lê công tử." Hồng Cầm hội báo.
Mấy tỳ nữ thầm nghiến răng.
Hồng Thư: "Ha hả, đúng là đồ ăn cháo đá bát. Chủ tử vì chọc hắn vui mà phải hạ mình suốt hai tháng nay. Giờ ăn lộc đủ rồi, không cần chủ tử nữa thì quay đầu đi thẳng. Đã thế lại còn dám đốt sạch Mỹ Nam Cung chủ tử yêu nhất!"
Hồng Kỳ cũng nghiến răng nghiến lợi: "Bình thường trông thuận mắt không giống mấy kẻ hay gây sự, nào ngờ tàn nhẫn hơn ai hết."
Hồng Họa cười lạnh: "Ma giáo vào dễ ra khó, rốt cuộc ai cho Tiểu Lê công tử lá gan phóng hỏa bỏ chạy? Hắn thoát được ra ngoài sao?"
Hồng Cầm cũng nói: "Thật là một kẻ nhẫn tâm."
Mấy tỳ nữ nổi giận một hồi rồi thi nhau quay sang Nam Tầm.
Nam Tầm ngây ngốc nhìn gian gác cháy rụi, trông có vẻ hồn bay phách lạc. Qua hồi lâu, cô mới nhàn nhạt nói: "Trận hỏa hoạn này chỉ là ngoài ý muốn, đừng để lộ ra ngoài."
Bốn tỳ nữ nghe mà trợn tròn mắt. Chẳng lẽ chủ tử còn muốn bao che cho tên vong ơn bội nghĩa kia?
"Ngày mai tìm người sửa gian gác này đi. Chỗ khác thì thôi." Nam Tầm phân phó.
"Còn nữa, các ngươi để ý mấy trạm gác, nếu phát hiện ai khả nghi ——"
Đám người nghe vế đầu liền tự động mường tượng vế sau —— Thì tóm về hung hăng quất mấy trăm cái rồi treo ngoài cổng Ma giáo phơi mấy ngày mấy đêm, xem hắn còn dám chạy không.
Kết quả Nam Tầm chỉ buông một câu: "Thì hãy lén thả người đi."
Bốn tỳ nữ:...
"Hu hu hu, xem ra lần này chủ tử đổ thật rồi. Trước kia mà có chuyện như vầy, nhẹ cũng phải đánh gãy chân chó đối phương, giờ chủ tử lại muốn thả tên vong ơn đó!"
"Các ngươi trông bóng lưng chủ tử kìa, thê lương tịch mịch quá! Tiểu Lê công tử cớ gì nhẫn tâm vậy chứ. Chủ tử chúng ta đào tim móc phổi cho hắn, đến quyến rũ trưởng lão Vu Thương cũng vì hắn, trong khi ai cũng biết người trước nay không ăn cỏ gần hang."
"Bậy bạ, đừng nói chuyện này nữa."1
"Không sao không sao, vài hôm nữa chúng ta lại xuống núi bắt mấy tên về. Lúc đó chủ tử chìm đắm trong khoái lạc mới rồi, đảm bảo sẽ quăng con bạch nhãn lang kia lên chín tầng mây. Hì hì hì."
Ba người còn lại nghe thấy khả thi liền quyết định cứ thế mà làm.
Dọc đường về, Nam Tầm không thê lương cũng chẳng tịch mịch, chỉ buồn bực.
Phóng hỏa đốt Mỹ Nam Cung? Chuyện này nhìn thế nào cũng không giống Lê Phong. Lê Phong thuần khiết, ngây thơ đáng yêu xiết bao. Ông cụ non ngố kia sao có thể làm ra chuyện này? Nhưng ngoài cậu, hình như chẳng còn ai.
Nam Tầm xoa xoa ấn đường. Vốn định dùng ngục hỏa liên lấy lòng Lê Phong, coi như món quà tuyệt vời trước khi chia tay, nào giờ đối phương lại không từ mà biệt trước.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủn một hai, thậm chí nửa năm, cô và Tiểu Lê Phong vẫn là mấy đứa trẻ, có thể làm gì chứ? Nếu vừa sinh ra tí hảo cảm lại phải gặp sinh ly tử biệt thì thống khổ đến nhường nào.
Vì vậy Nam Tầm đã chuẩn bị thả Lê Phong, chỉ không đoán được sẽ chia ly theo cách này.
Aiz, thù cái gì oán cái gì, tự dưng đi đốt Mỹ Nam Cung của cô. Ấu trĩ.
Tiểu Lê Phong đi rồi, tâm trạng Nam Tầm suy sút, ăn chả ngon. Gương mặt vốn đã nhỏ lại gầy đi mấy vòng.
"Chủ tử, theo em tra được thì Lê Phong đã hội hợp với đám sư huynh của hắn. Người có thể yên tâm rồi." Hồng Cầm bẩm.
"Thật ư?" Nam Tầm hơi bất ngờ.
Lê Phong thế mà chạy ra khỏi Ma giáo được? Nhóc này ghê gớm nha. Trừ khi là người nắm rõ các tầng phòng vệ của Ma giáo, không thì đúng là trốn không nổi.
Hồng Họa tức tối: "Vô cùng xác thực, thưa chủ tử. Tên vong ơn đó hiện giờ an toàn lắm, nhọc người lo lắng cho hắn nhiều ngày vậy."
Nam Tầm ồ lên, vội hỏi lại: "Vẻ mặt tiểu ca ca có gì khác thường không?"
Hồng Họa cười lạnh: "Nói nói cười cười được với đám sư huynh hắn thì miễn bàn có bao nhiêu bình thường."
Hồng Thư hừ một tiếng: "Tâm trạng sao có thể không tốt được? Chẳng biết hắn đã lừa được bao nhiêu dược liệu quý báu từ chủ tử. Ngoài ngục hỏa liên, kì trân dị thảo khắp thể gian đều được chủ tử nóng lòng dâng tới tận mặt rồi."
Hồng Kỳ bực bội: "Nhưng mấy loại phơi ngoài mái hình như bị hắn đốt hết cả, chưa mang đi."
"Ngươi biết gì, mấy vị thuốc quý hiếm đã sớm bị đồ vong ơn nghiền thành thuốc bột với thuốc viên. Thứ bị đốt đều là cặn dược!"
Xác định được Lê Phong bình an, Nam Tầm không hỏi nữa, bốn tỳ nữ cũng rất ăn ý không nhắc tới.
Nam Tầm giống như đã vứt toàn bộ ký ức về chàng thiếu niên tốt đẹp, không còn sót một mảnh. Chẳng qua mỗi tối, cô vẫn bay lên mái nhà gian gác được sửa chữa tốt ngồi ngắm mây trời ngây ngẩn cả đêm.
Mấy tỳ nữ thấy không ổn.
Trông dáng vẻ co đầu rút cổ của chủ tử xem, không phải chỉ một gã đàn ông bỏ chạy thôi à.
Bốn tỳ nữ quyết định dựa theo kế hoạch xuống núi bắt mỹ nam!