Tiểu Bát không nghe tiếng Nam Tầm, vội kêu: "Này này, gia đang nói chuyện với ngươi đó. Ngươi lại thất thần là sao? Mau thề đi, đảm bảo hơn một năm gia bế quan, ngươi sẽ không xằng bậy."
"Ta thì xằng bậy cái gì được? Chẳng phải chỉ bắt mấy anh đẹp trai về dưỡng mắt à? Dù có là bản thân Hồng Y đi nữa cũng sẽ không chủ động gây sự. Ngươi cầu cho người ta không đến múc cái ổ Ma giáo này còn đáng tin hơn đấy." Nam Tầm nói.
Tiểu Bát: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Theo quỹ đạo của thế giới, ít nhất năm năm nữa khí vận tử mới lên làm Minh chủ võ lâm, rồi dẫn mấy môn phái lớn tiêu diệt Ma giáo. Lúc đó thì chúng ta đã chạy mất dạng từ lâu rồi."
"Được, vậy ta sẽ yên phận làm Hồng Y La Sát một hai năm, ăn ngon uống tốt, thưởng thức cảnh đẹp." Nói rồi, cô lại tiếc nuối than: "Ở đây non xanh nước biếc, đầy rẫy mỹ nam mà chỉ la cà được một hai năm. Haiz. Cơ mà ngươi yên tâm, tỷ tuyệt đối không phải dạng người dây dưa cà dầm cà dề."
Tiểu Bát hừ hừ: "Ngươi không dầm dề, nhưng nhỡ đâu lại muốn cứu vớt chúng sinh thiên hạ thì sao? Hồi thế giới A Mãng kìa, hừ, gia tin mấy lời nhảm nhí của ngươi, để ngươi ở đó thêm những hai mươi năm."
Nam Tầm bày vẻ mặt vô tội: "Tiểu Bát, sao ngươi có thể nói vậy. Là ngươi bảo thế giới đó linh khí dồi dào nên ta mới đề xuất ngươi nhân tiện khôi phục nguyên khí mà. Hơn nữa chẳng phải cánh rừng của A Mãng bị cháy rụi sao? Ta đây hy sinh bản thân bày Tụ Linh Trận cứu vớt thiên nhiên là hành động vĩ đại cỡ nào!
Nếu là ở thế giới bọn ta, có khi ta đã được trao giải Nobel hòa bình đấy."
Tiểu Bát: "... Cứu vớt chúng sinh mẹ nó có khí vận tử, ngươi chọt tay chọt chân vào làm gì."
Nam Tầm nhún nhún vai: "Yên tâm, ta đâu rảnh quá hóa rồ đâu. Ngươi cứ lo bế quan đi, một hai năm tới ta định đi khắp nơi thăm thú. Nếu được, ta cũng không muốn ở lại Ma giáo, nhưng Hắc Nhai chắc chắn không thả một viên đại tướng như Hồng Y đâu."
Tiểu Bát nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng: "Ta hơi sợ ngươi tự tìm đường chết. Nhỡ ngươi chết lúc gia còn bế quan thì phải làm sao?"
Nam Tầm:...
Nói như cô hay tìm đường chết lắm vậy.
"Thế này đi, gia dạy ngươi khẩu lệnh mở thông đạo vào không gian, sau này dù ngươi có tự làm chết chính mình thì cứ niệm khẩu quyết với vòng tay là nguyên thần ngươi có thể đi vào."
Nam Tầm giơ tay phải quan sát cổ tay. Trống không, có cái vòng nào đâu.
"Kỳ thực ta rất tò mò, cơ chế khiến nó tự động ẩn thân là gì? Ngươi nói xem nếu nó nát, không gian sao trời còn không?"
Tiểu Bát cười hí hí, giọng điệu huênh hoang vang dội: "Vòng tay chỉ là vật dẫn, có nát thì không gian sao trời vẫn còn. Chẳng qua nó giống một cái khiên bảo hộ, giúp tốc độ hấp thụ linh khí cũng nhanh hơn tí."
"Được rồi, không lằng nhằng nữa, nghe cho kỹ khẩu lệnh nè: Tiểu Bátđệ nhất thần thú vô địch vũ trụ."
Nam Tầm:...
Tiểu Bát cao giọng lặp lại: "Tiểu Bát đệ nhất thần thú vô địch vũ trụ. Nhỡ kỹ, sai một chữ là không vào được đâu. Lúc đó thành cô hồn dã quỷ thì ở đó mà khóc đi há."
Nam Tầm: "Khẩu lệnh của ngươi quả không giống người thường."
"Vậy gia đi đây, lần sau trở ra, gia lại gần Thánh thú thêm một bước, muah ha ha..." Trận cười to qua đi, Tiểu bát không còn tăm hơi nữa.
Nam Tầm cúi đầu nhìn bản thân sắp bọc thành bánh chưng, tự dưng hơi mắc cười. Vì lấy lòng Lê Phong, cô thật đúng bỏ nhiều công sức.
Nam Tầm về lại đường cũ, xoa đầu hai tiểu nha đầu: "Đi thôi, về Ma giáo."
"Chủ tử, người không tìm ngục hỏa liên ạ?" Hồng Cầm hỏi.
Nam Tầm không thèm quay đầu, chỉ xua xua tay: "Tính mạng đứng nhất, mỹ nam đứng nhì. Dẹp đường hồi phủ."
Tâm thái lúc về thay đổi nên Nam Tầm tiện mang hai tỳ nữ du sơn ngoạn thủy, khi về đến phủ đã là năm ngày sau.
***
Mỹ Nam Cung.
Ánh mắt Lê Phong gần đây nhiễm tia u buồn. Cậu đột nhiên bay lên nóc nhà đứng ở chỗ Hồng Y thường ngồi nhìn ra xa xa.
Đã năm ngày, nàng ta còn chưa về. Chẳng lẽ Hồng Y thật sự đến Vạn Độc Chi Địa tìm ngục hỏa liên cho cậu?
Nơi đó khả năng cao tồn tại ngục hỏa liên, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, chẳng có mấy ai bén mảng. Người võ công cao cường hơn nữa cũng sẽ đi đường vòng.
Hồng Thư, Hồng Họa mỗi ngày tới một lần và không ngày nào hai người cho cậu sắc mặt tốt.
Cậu vốn muốn hỏi Hồng Y đã về chưa, nhưng thấy thần sắc họ, cậu không cần hỏi cũng biết đáp á.
Chợt, Lê Phong trừng mắt nhìn phương xa. Cậu dường như thấy được một điểm đỏ. Quá xa không thể thấy rõ, nhưng cậu có cảm giác đó chính là Hồng Y.
Tim Lê Phong đập nhanh, lập tức bay xuống khỏi nóc nhà ra vẻ đang bận rộn: nghiền thảo dược, nặn thuốc viên.
Mân mê một hồi, lối nhỏ thông đến nơi này vẫn im ắng không một tiếng động, động tác cậu không khỏi chậm lại.
Sắc trời dần sẩm tối, Lê Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn màn đêm. Sao đã lên, điểm xuyết lấp lánh trên bầu trời.
Cậu đột nhiên nhớ khi trước Hồng Y từng nói, trời đêm có đẹp hơn cũng không sánh được cậu.
Lê Phong về lại gian gác, rửa mặt rồi lên giường. Khi chuyển qua đây cậu mới tin mùi hương trên giường Hồng Y xác thật khác chỗ này. Cậu không biết liệu đó có phải mùi thơm cơ thể như cô nói hay không, nhưng cảm giác ngủ trên chiếc giường kia rất ngon, bởi vì trên chăn có mùi rất dễ ngửi.
Lê Phong nhắm mắt, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. Trong đầu cậu không ngừng vang lên tiếng cười khúc khích của Hồng Y, cả gương mặt xinh đẹp của cô nữa.
Chợt, cậu mở choàng mắt, bật người dậy. Thiếu niên nhăn chặt mày, tia lo lắng trong mắt tụ lại ngày càng đậm.
Với tính cách dính người của Hồng Y, không lý nào nàng ta về mà không tìm mình. Hay là... bị thương rồi?
Lê Phong muốn đến Phi Hà Cung xem tình hình, nhưng không biết phải lấy cớ gì. Sau cùng, cậu không khỏi cười tự giễu.
Từ khi nào mà Lê Phong trở nên rụt rè lo chuyện không đâu như vậy. Nha đầu kia đi tìm ngục hỏa liên vì cậu, cậu đi thăm là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lê Phong lại dùng khinh không bay đến Phi Hà Cung.
Thấy mấy tỳ nữ của Hồng Y ra khỏi Phi Hà Cung, cậu theo trốn vào góc, ngừng hít thở. Cũng nhờ thế nghe được từ đầu chí cuối đoạn đối thoại của mấy tỳ nữ.
Hồng Thư: "May là chủ tử không sao, chứ mấy ngày nay ta với Hồng Họa lo muốn chết."
Hồng Kỳ: "Các ngươi nói xem, đêm hôm hộ pháp Vu Thương tới tìm chủ tử làm gì? Chủ tử vậy mà cũng đi theo."
Hồng Cầm: "Chủ tử lần này về tay không." Hơi ngừng, lại nói: "Nghe nói hộ pháp Vu Thương có ngục hỏa liên chủ tử cần."
Hồng Họa cười hì hì: "Hộ pháp Vu Thương không đời nào đưa suông một thứ quan trọng đến nỗi chủ tử phải đích thân đến Vạn Độc Chi Địa kiếm mấy ngày đâu. Ta biết điều kiện của hộ pháp Vu Thương, các ngươi muốn biết không?"
"Đồ móng heo, còn không mau nói."
"Hì hì hì, tâm tư hộ pháp Vu Thương dành cho chủ tử, ai ở Ma giáo mà không biết. Quá rõ rồi còn gì, điều kiện ắt là chủ tử phải cùng hắn phong lưu một đêm. Chủ tử chúng ta là vưu vật, có nam nhân nào trong Ma giáo không muốn hưởng một đêm xuân với chủ tử không?"