Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 608: Trưởng lão, mượn tiểu ca này xíu



Chưa ăn heo cũng từng thấy heo chạy. Dẫu họ chưa bao giờ tận tai nghe, nhưng thấy tiếng lục lạc vang là biết Hồng Y La Sát tới.

"Hồng Y La Sát!" Tôn trưởng lão rút trường kiếm, quát khẽ: "Diệp Thần, tức tốc đưa Lê Phong đi!"

Diệp sư huynh ngớ ra "Dạ?" một tiếng, dường như không ngờ được phản ứng đầu tiên của Tôn trưởng lão lại là kêu hắn đưa Lê Phong đi trốn.

Tôn trưởng lão quát: "Dạ cái gì mà dạ? Mau dẫn nhóc Lê Phong tìm chỗ núp đi!"

"Vâng!" Diệp sư huynh liền túm Lê Phong bỏ chạy như bay.

"Những người khác cùng ta đối phó yêu nữ!" Tôn trưởng lão nghiêm nghị nói, mấy đệ tử ở lại sắp khóc tới nơi.1

"Trưởng lão, sao người bất công thế? Tiểu sư đệ là nam, chẳng lẽ bọn con không phải? Lỡ bọn con bị yêu nữ bắt thì sao?"

Tôn trưởng lão phát bực: "Vậy cũng phải chờ yêu nữ kia vừa mắt các ngươi rồi hẵng tính. Các ngươi đẹp bằng Lê Phong ư? Bằng không?"3

"... Không." Cả đám ỉu xìu đáp.

Nhưng bọn họ dù gì cũng là những thanh niên tài tuấn, biết đâu lại bị yêu nữ ngắm trúng bắt đi. Có điều giả thuyết này gần như là viển vông, vì thông thường Hồng Y La Sát chỉ bắt một, cho nên chắc chắn người đó phải đẹp nhất.

Bây giờ nói gì cũng muộn, bởi tiếng leng keng lanh lảnh ngày càng gần. Tiếng chuông êm tai xiết bao song ai nấy đều tê hết cả da đầu.

Cả đám cùng ngước lên, thấy trong đêm đen, bốn tỳ nữ của Hồng Y nâng kiệu đỏ bay tới. Kiệu được che lớp lụa mỏng, mơ hồ thấy được nữ tử áo đỏ ngồi trong. Bốn góc treo bốn chuông gió, tiếng leng keng chính phát ra từ đây.1

Lên sàn lòe thiên hạ vậy, chẳng ai ngoài Hồng Y La Sát.

Thế mới nói Hồng Y La Sát bá đạo ngang ngược cỡ nào. Rõ là tới cướp người mà còn gióng trống khua chiêng, làm như sợ mọi người không biết có yêu nữ tới.

Nơi này rừng trúc um tùm, nữ nhân trong kiệu đột nhiên phóng ra mấy cây phi tiêu, phi tiêu bay tới đâu, cây gãy lìa tới đó, chẳng mấy chốc dọn ra một khoảng đất trống.

Bốn tỳ nữ vừa bay tới thả kiệu, nữ tử áo đỏ liền nhảy xuống, như một chiếc lá phong nhẹ nhàng tiếp đất.

Nàng ta ăn mặc phong phanh, dưới lụa mỏng ẩn hiện bờ vai nõn nà và cánh tay ngó sen, bầu ngực căng tròn hết sức đẹp mắt sống động, vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm trọn bằng một bàn tay, đôi chân dài trắng ngần lấp ló dưới làn váy mỗi bước đi. Trên đôi giày đỏ của nữ tử treo hai chuỗi lục lạc, chỉ cần khẽ động là tiếng leng keng trong trẻo lập tức kêu vang.1

Thác tóc đen nhánh dài chấm eo. Gương mặt ma mị hớp hồn, mày xếch cao quyến rũ, môi đỏ chọc người say.

Không biết ai trong mấy đệ tử phát ra tiếng ừng ực, ai đó khác nóng mũi chảy hàng máu tươi.

Nữ tử che miệng cười duyên, nhìn về phía Tôn trưởng lão đứng trước: "Làm phiền trưởng lão, đêm nay ta phòng không gối chiếc khó chịu, liệu có thể mượn một đệ tử của ngươi hay chăng? Yên tâm, ta chỉ mượn một người, trong vòng ba tháng sẽ trả lại."



Đám trai tráng nghe mà mặt đỏ tai hồng. Tôn trưởng lão điên máu hét: "Yêu nữ dâm đãng, ngươi hại đệ tử Thanh Vân ta còn chưa đủ sao?"

Nam Tầm xướng xong lời kịch Hồng Y thường nói thì la ơ kìa: "Trưởng lão chớ hàm oan ta. Từ trước đến giờ ta chỉ mời mấy tiểu ca ca vào phủ làm khách, chưa đến một tháng đã trả lại, dài nhất cũng ba tháng mà thôi. Ta có lòng tốt cung phụng họ ăn ngon uống say, trưởng lão há có thể vu vạ người tốt như ta chứ?"

Bốn tỳ nữ đằng sau vội hùa theo: "Đúng đúng. Trưởng lão không biết Hồng hộ pháp nhà ta đãi khách tốn bao lương thực đâu."

Tôn trưởng lão giận xanh mặt: "Cút! Hồng Y La Sát, hôm nay ngươi có nằm mơ cũng đừng hòng bắt đệ tử Thanh Vân đi!"

Nam Tầm không đếm xỉa đến ông ta mà quay sáng ngắm đám đệ tử. Sau khi ngó từng người một thì thắc mắc hỏi Hồng Cầm: "Cầm Nhi, mấy đệ tử này quả không tệ, nhưng hình không có ai đặc biệt?"

Hồng Cầm hừ hừ: "Không có ở đây, nhất định bị lão già này giấu đi rồi."

Nam Tầm cười khẽ: "Vậy còn chờ gì nữa, tìm thôi. Hồng Y ta đã cướp thì phải cướp người ưu tú nhất, đám này thật chướng mắt ta."

Mấy đệ tử đang lo mình bị bắt:...2

Nam Tầm nói xong liền bay lướt qua đám người. Tôn trưởng lão thấy hướng cô nhắm thì hét lớn: "Yêu nữ đứng lại cho ta!"

Hồng Y nội công thâm hậu, bằng không đã chẳng thể leo lên đứng đầu bảy hộ pháp Ma giáo. Thế nên cô đúng thật chẳng để Tôn trưởng lão vào mắt.

Qua chưa đến năm mươi chiêu, Nam Tầm đánh bại ông ta điểm á huyệt, những đệ tử khác cũng bị đám Hồng Cầm thu phục.

Hồng Cầm vừa mắt một người trong đó, nhịn không được sờ soạng mặt của trai nhà lành.

"Yêu nữ, đừng chạm vào ta!" Đệ tử nọ xấu hổ giận dữ mắng.

Nam Tầm ho khan: "Hồng Cầm, đừng đùa giỡn, chính sự quan trọng."

Hồng Cầm ngắm đệ tử kia: "Chủ tử, tên này không tồi. Hay ngài thêm một người đi?"

Nam Tầm im lặng nhìn nàng ta.

"Dạ dạ dạ, nô tỳ biết sai rồi, mỗi lần chủ tử bắt một, chỉ một mà thôi."

Bốn tỳ nữ cột đám đệ tử Thanh Vân với Tôn trưởng lão lại với nhau. Trong lúc trói còn ăn không ít đậu hũ của người ta.

Nam Tầm mắt nhắm mắt mở. Không sao, không thiếu cánh tay cái chân, ghẹo xíu cũng không mất thịt. Lại nói, sao thấy thế nào bị lỗ vẫn là con bé nhà mình thế nhỉ?

...



Lúc này, Diệp Thần nhận trọng trách từ Tôn trưởng lão đang liều mạng kéo Lê Phong chạy trốn.

"Sư huynh, đệ thấy một cái hang." Lê Phong bên cạnh nhắc nhở.

Nói tới cũng kỳ, hô hấp cậu đều đều, hoàn toàn không thở hồng hộc như Diệp Thần.

Diệp Thần ngẩng đầu nhìn, thấy mé phải cách đó không xa quả thực có một núi đá bèn thả tay vận khí, rồi lần nữa túm Lê Phong. Có điều lần này nắm luôn bàn tay Lê Phong, quên mất đáng ra phải nắm cánh tay.

Vừa mới nắm lấy, Diệp Thần liền nghĩ thầm: Thôi xong. Nháy mắt, cả người Diệp Thần cứng ngắt, hành động trở nên chậm rì rì.

Cặp mày dài như họa của Lê Phong hơi nhăn lại: "Sư huynh, thế này làm sao cho phải? Giải dược đệ ăn hết rồi."1

Diệp Thần khóc tang: "Không sao, đệ chạy trước đi, nhớ trốn cho kỹ."

Lê Phong có phần lo lắng: "Vậy sư huynh phải làm sao?"

Diệp Thần bày vẻ anh dũng hy sinh: "Yên tâm, sư huynh ta thà chết không từ!"

Lê Phong gật đầu, ồ lên: "Sư huynh bảo trọng, đệ đi trước."

Sau đó, Diệp Thần trông thấy tiểu sư đệ ngoan ngoãn đáng yêu của mình chớp mắt đã không còn bóng người.

Diệp Thầm:...

Hắn xoay người theo hướng khác, có điều mới bước được hai bước đã nghe tiếng chuông ngân. Một trận gió thổi qua, trước mắt liền xuất hiện nữ tử duyên dáng.

"Yêu, yêu, yêu... nữ?" Diệp Thần kinh hoàng lắp bắp. Quả nhiên là yêu nữ, dáng người gợi cảm khiến người ta... máu nóng sôi trào.

Nam Tầm cười khanh khách nhìn y: "Đệ tử vừa chạy đi đẹp nhất trong đám các ngươi?"

"Không phải!" Diệp Thần bừng tỉnh, phủ định ngay.

Nam Tầm lại cười: "Ta thấy rồi, chỉ bóng lưng đã đẹp nhường này, chính diện chắc chắn càng tuấn tú." Dứt lời liền bay thẳng qua hang núi, tiếng chuông lanh lảnh trải khắp rừng đêm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv