Tạ Lương Thành vừa hạ chiến thư không lâu, năm tỉnh miền Nam liền xảy ra chuyện lớn.
Tiết Đại soái bị... ám... sát!
Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột làm các vị đốc quân hay tin vô cùng sửng sốt.
Nhờ sự kiện Tạ Lương Thành bị ám sát trước đó nên Tiết Đại soái đã rút kinh nghiệm nâng cao cảnh giới, đồng thời rất ít rời quân doanh. Mỗi lần ra ngoài đều phải có tầng tầng binh lính bảo vệ, muốn ám sát ông quả thực khó như lên trời.
Nhưng đối thủ phái một tên "cảm tử" tới chẳng biết bằng cách nào trà trộn được vào quân doanh. Hắn mai phục tại nơi Đại soái hay đi ngang rồi bắn một phát thủng ngực ông, khiến người tắt thở trước khi kịp đưa đi bệnh viện.
Tiết Đại soái hiếm muộn, cậu con trai duy nhất lúc này mới 17 tuổi, đương nhiên chẳng thể để một thiếu niên miệng còn hôi sữa đảm đương chức vụ Tổng tư lệnh, đúng chứ?
Chính lúc này, Tạ Lương Thành lộ diện, làm người đầu tiên đứng ra ủng hộ con trai Tiết Đại soái. Song buồn cười ở chỗ, không rõ sợ cái gì mà cậu nhóc nhát đến nỗi sống chết từ chối vị trí người người hâm mộ kia, trực tiếp nhường lại cho Tạ Lương Thành.
Tạ Lương Thành liền mạnh mẽ cứng rắn tiếp quản toàn bộ quân đội dưới trướng Tiết Đại soái.
Kể cũng lạ, thời điểm anh nhậm chức, không một cấp dưới nào của Tiết Đại soái đứng ra phản đối, thậm chí một số đốc quân sau một hồi suy tính cũng quyết định quy thuận.
Bởi vì chẳng ai quên nếu không phải năm năm trước gặp chuyện ngoài ý muốn, Tạ Lương Thành đã sớm ngồi lên vị trí này. Hơn nữa, mọi người cũng công nhận tài chiến lược xuất sắc rõ như ban ngày của anh.
Tất nhiên vẫn có những kẻ không phục, tỷ như hai tâm phúc được Tiết Đại soái điều đến Đông Bắc nhậm chức Đốc quân. May thay thời điểm hai gã lên kế hoạch đảo chính, Hà Tình kịp thời phát hiện, sau đó cùng Tạ Lương Thành nội ứng ngoại hợp bắt hai tên phản quân.
Thủ đoạn của Tạ Lương Thành làm ai nấy vừa giật mình vừa hoảng sợ, mọi thứ cứ như nằm hết trong sự khống chế của anh.
Vị tướng quân trẻ tuổi dùng quãng thời gian cực ngắn để tiếp quản quân quyền từ Tiết Đại soái, trở thành người quản lý mới của ba tỉnh Đông Bắc cùng năm tỉnh miền Nam, Tạ Đại soái.
Không lâu sau, Tạ Lương Thành tra được người ám sát Tiết Đại soái đúng là Mã Đại soái có mối thù sâu như sông cao tựa núi với anh. Nợ mới chồng nợ cũ, trận chiến sắp nổ ra này chắc chắn không thể tránh.
Mã Đại soái hiện kinh hãi không thôi. Ông ta vốn định tham khảo tình hình nội loạn ở Đông Bắc để quấy rối năm tỉnh miền Nam, sau đó nhân cơ hội đục nước béo cò rồi nhẹ nhàng nuốt luôn miếng bánh này. Ai ngờ, mẹ nó, mấy thằng miền Nam toàn lũ nhát cáy, Tạ Lương Thành vừa đứng ra đã im thin thít! Nhất là thằng con chết tiệt của Tiết Tề Đồng, chắp tay dâng vị trí cho người ta như đúng rồi vậy! Thằng con hờ của Ngô Việt Cao hồi trước ít ra còn biết tranh chút chút. Thằng này thì hay rồi, quẳng mẹ đi luôn.
Công sức bao lâu của mình hóa ra đều con mẹ nó thành đá lót đường cho Tạ Lương Thành! Mã Đại soái tức muốn hộc máu.
Ông ta không dám tiếp tục án binh bất động nữa, sợ về lâu về dài, quân quyền trong tay Tạ Lương Thành càng ngày càng củng cố. Đến lúc đó, địa vị thằng ranh này sẽ khó đời lay chuyển.
Hai phe giao tranh hơn ba tháng, cuối cùng Tạ Lương Thành giành chiến thắng áp đảo, Mã Đại soái bất đắc dĩ phải lui quân về Đông Bắc mà chẳng ngờ rằng anh đã phái Hà Tình dẫn binh tới từ lâu. Ông ta rốt cuộc bỏ mạng trong cơn mưa bom đạn lạc trên chiến trường.
Chưa đến một năm, Tạ Lương Thành đã giành lại tất cả mọi thứ vốn thuộc về mình, không những vậy còn thống nhất ba tỉnh Đông Bắc cùng với ba tỉnh phía Bắc. Thành tựu vượt xa cha mình của anh khiến dân chúng kính sợ khôn cùng.
Lúc đó mọi người đều cho rằng Tạ Lương Thành sẽ tìm cớ tiến công miền Tây, thâu tóm luôn địa bàn của Mạnh Đại soái. Nhưng ai biết Tạ Lương Thành lại thu tay để quân đội nghỉ ngơi dưỡng sức, đồng thời bắt đầu cho thi hành hàng loạt các chính sách thân dân.
Song vài năm nay, nỗi đau nỗi khổ chiến loạn đã khắc sâu vào lòng dân, mọi người tất nhiên vẫn giữ thái độ dè chừng với chính sách mới.
"Chuyện này lâu ngày mới thấy lòng người, vội cũng không được. Anh cả đừng quá lo lắng." Nam Tầm an ủi Tạ Lương Thành.
Anh vốn đang trầm tư thì bỗng hoàn hồn, đưa tay nhéo nhéo mặt cô: "Người khác toàn thấy được anh vinh quang, chỉ có Tiểu Ngư là hiểu anh thôi."
"Em là vợ anh mà, đương nhiên phải hiểu anh chứ." Nam Tầm mỉm cười.
Nụ cười giỡn cợt thoáng lướt qua môi anh: "Đúng nhỉ, hai mình thường xuyên hòa làm một, làm nhiều rồi nên em có thể hiểu anh cũng chẳng lạ gì."
Nam Tầm:...
"Đáng ra em phải công khai bộ mặt dê xồm này của anh cả cho đám anh em thần tượng anh mới đúng."
Tạ Lương Thành "Ồ?" lên, nói: "Anh không ý kiến."
Ý là, em cứ nói đi, anh không sợ mất mặt.
Nam Tầm: Mẹ nó anh không sợ nhưng em sợ, da mặt em mỏnggggg lắm.
Đang lúc hai người ve vãn đánh yêu thì Tiểu Bát đột nhiên hiện hồn: "Thân ái à, ác niệm của đại Boss cứ chững tại 35 không nhúc nhích, ngươi cố thêm tẹo nữa xem nào."
Nam Tầm nói: "Đừng vội. Mới qua một năm ta đã làm đại Boss giảm xuống còn nhiêu đó, hiệu suất chưa đủ hù người hả?"
Tiểu Bát: "Hiệu suất rất cao, nhưng ta sợ điểm ác niệm chết đứng luôn ở đây. Lỡ ba bốn năm tới không giảm thêm thì nhanh vậy có ích quái gì?"
Nam Tầm hết sức tự tin: "Làm gì có chuyện đó."
"Gần đây khí vận tử có động tĩnh gì không?" Cô thuận miệng hỏi.
Tiểu Bát đáp chẳng mấy hào hứng: "Tiếp tục kết bạn với đám người cùng chung chí hướng thôi, chẳng qua bây giờ đại Boss quá nổi bật nên có vẻ bên khí vận tử khá trầm. Khí vận tử giờ vẫn non nớt chán, chờ mấy năm nữa gặp lại ngươi sẽ thấy tư tưởng với phong thái người ta chính thức thành thục."
Nói đến đây, Tiểu Bát tọc mạch hỏi: "Khai thật đi, ngươi thật sự không có chút cảm giác gì với gương mặt đó hả?"
Nam Tầm buồn bực: "Thế ta phải có cảm giác gì?"
Tiểu Bát hừ hừ: "Gia nhớ rõ cảnh ngươi e ấp trong lòng cụ tổ làm nũng ra sao, vứt sạch mặt mũi ra sao đấy nhá. Chẳng lẽ giờ thấy gương mặt này ngươi không tiếc nhớ tháng ngày lười như lợn của mình hử? Với á, cảnh ngươi với cụ tổ bên nhau cùng trút hơi thở cuối cùng oanh liệt xiết bao, gia từng chảy một giọt nước mắt cảm động đó."
Nam Tầm điên mới tin nó.
"Ta nhớ những ngày tháng sống bên cụ tổ, nhưng Tạ Lương Huân đâu phải cụ tổ. Hơn nữa ngươi không cảm thấy mặt cụ tổ dán trên người cậu ta rất kỳ cục à? Nhìn qua thì nho nhã trầm ổn, thật ra trong lòng có một tâm hồn tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Chao ôi, thiệt phí phạm gương mặt anh tuấn vô song của cụ tổ nhà ta."
"Gì mà cụ tổ nhà ngươi, người đã chết bao lâu rồi mà còn nhà ngươi? Thế giới trước là cụ tổ nhà ngươi, thế giới này lại anh cả nhà ngươi, hóa ra mỗi thế giới đại Boss đều là của ngươi hả?"
Nam Tầm đốp lại liền: "Chứ hổng lẽ không phải?"
Tiểu Bát: "... Phải."
"Nhắc nhở thân thiện này, chắc vài ba tháng nữa thôi, chị Tiểu Tình nhà ngươi sẽ phải chắn đạn cho đại Boss. Xét thấy chuyện sống chết của cô nàng không ảnh hưởng chủ tuyến nên gia cho phép ngươi cứu đấy."
Nam Tầm nghe vậy, ánh mắt lập tức thay đổi: "Nói ta thời gian, địa điểm và nguyên nhân."
Tiểu Bát:...
Trời mọe, giọng điệu bố đời gì thế này.