Từ khi Tạ Lương Thành thắng trận, địa vị năm tỉnh miền Nam liền nước lên thuyền lên.
Xử lý xong vài công chuyện hậu chiến, Tạ Lương Thành về thẳng nhà. Trùng hợp hôm nay trong nhà chỉ có Nam Tầm và thím Vương.
Nhác thấy bóng dáng yêu kiều đang viết viết vẽ vẽ của cô, nhịp chân anh lập tức tăng tốc, sải tới nhấc bổng cô lên. Thím Vương bắt gặp cảnh này xuýt xoa một tiếng, dịch đôi mắt già nua rồi vội vàng rời đi để lại không gian riêng cho hai người.
Nam Tầm bị anh tập kích bất ngờ không khỏi la lên: "Tạ Lương Thành, đồ điên này, anh làm hỏng việc của em rồi thấy không! Tấm bùa này coi như vứt!"
Tạ Lương Thành liếc mặt bàn, bấy giờ mới phát hiện cô đang dùng bút chấm mực chu sa vẽ phù văn phức tạp lên giấy vàng. Anh giờ đây đã không còn phản cảm với mấy thứ này như trước nên chỉ hơi nhướng mày: "Bùa? Chẳng hay thầy Ngư đang vẽ bùa gì thế?"
"Bùa xua rủi cầu may. Sắp hoàn thành tới nơi lại bị anh phá, đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ!" Nam Tầm hờn dỗi lườm anh.
Tâm trạng Tạ Lương Thành lại khá hân hoan, phán chắc như đinh đóng cột: "Tiểu Ngư vẽ tặng anh hả? Yên tâm, không có nó anh cũng sẽ cố gắng bảo vệ bản thân, sao anh nỡ để em cô quả một đời được?"
Nam Tầm lườm lườm anh, rồi bỗng phá lên cười: "Nhưng anh cả ơi, bùa này không phải cho anh đâu. Chị Tiểu Tình sắp tới phải lên Đông Bắc nhậm chức Đốc quân mà, đúng không? Tương lai muốn gặp cũng khó, nên em định tặng chị ấy một lá bùa bình an."
Vẻ hí hửng trên mặt Tạ Lương Thành tắt ngấm.
"Ồ? Cho Hà Phó quan?" Im lặng vài giây, lại hỏi: "Của anh đâu?"
"Ngày nào em cũng thấy mặt anh, vẽ lúc nào chẳng được. Còn chị Tiểu Tình sắp đi rồi, sao có thể đánh đồng hai chuyện với nhau?"
Tạ Lương Thành thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
"Anh cả, anh điều chị Tiểu Tình đi làm Đốc quân chi vậy ạ? Vất vả biết bao, vị trí đó theo em thấy quá nguy hiểm." Nam Tầm nói.
Cô cũng nghi liệu có phải Tạ Lương Thành cố tình đề bạt nữ sĩ quan để giảm sự đề phòng của Tiết Đại soái không?
Tạ Lương Thành đáp: "Vốn anh định phái La Phó quan, nhưng cậu ấy làm việc rất hợp ý anh. Anh sợ cử đi mình sẽ không quen."
Nam Tầm không ngờ lý do đơn giản thế, thoáng chốc có hơi dở khóc dở cười. Nếu La Phó quan biết được nguyên nhân mình mất cơ hội thăng chức là do bản thân làm việc quá tốt, có lẽ sẽ khóc thét.
...
Hết thảy đều phát triển y hướng Tiểu Bát kể.
Mà tên mặt người dạ thú ăn no rửng mỡ nào đó từ khi kết hôn, trừ những chuyến công tác quan trọng, các ngày còn lại đều về nhà đúng giờ, chưa từng qua đêm bên ngoài. Bởi vậy đến tối, trong phòng sẽ phát sinh một số việc không thể miêu tả.
Chú cá tươi ngon không bị đem đi chiên giòn thì cũng bị xào qua xào lại, không nữa thì ướp đường giấm kho, hầu hết mọi kiểu chế biến đều được tên mặt người dạ thú thử qua. Từ đó mặt người dạ thú hễ rảnh rỗi là đi nghiên cứu thực đơn. Gì mà cá tắm tiên hầm canh rồi cá chép lộn mình trên sàn... Cuộc sống thật là hạnh phúc.
Ngoài những thú vui tao nhã trên, tên mặt người dạ thú còn dẫn cá nhà mình đi nghe hát hí hoặc du lịch đó đây. Quả thực không khác gì "hôn quân" đắm chìm trong nữ sắc.
"Anh cả, anh thay đổi rồi." Tạ Lương Huân nhíu mày nói: "Anh coi xem mình đã thành cái dạng gì? Hiện tại có biết bao bá tánh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm mà anh còn ngồi đây hưởng thụ cuộc sống xa xỉ! Như vậy có khác gì mấy tên quân phiệt hủ bại kia?"
Tạ Lương Thành phất tay, điềm nhiên đáp: "Tránh ra chút, cậu che mất tầm nhìn của Tiểu Ngư."
Tạ Lương Thành và Nam Tầm ngồi ở hàng đầu, con hát trên sân khấu đang ê a xướng giọng.
Hôm nay là sinh nhật Hứa Đa Ngư nên Tạ Lương Thành bao cả nhà hát phục vụ riêng cô. Nam Tầm vốn không hiểu hí khúc lắm, nhưng nghe lâu dần cũng thấy hay hay. Đang đúng đoạn cao trào thì Tạ Lương Huân tới trước chắn làm cô không xem được, mặt mày không khỏi hiện vẻ tiếc nuối.
Tạ Lương Huân nhìn Tạ Lương Thành rồi lại nhìn Nam Tầm với biểu cảm đầy thất vọng.
"Tạ Lương Huân, tránh ra." Giọng Tạ Lương Thành chợt trở nên giá rét.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Tạ Lương Thành đưa một tay túm cổ áo Tạ Lương Huân ấn xuống đất, ngay sau đó liền lật người sang bên cạnh.
Phụt! Một viên đạn sượt qua chỗ hai người vừa đứng.
Trong khi đầu óc Tạ Lương Huân còn đang ong ong, đờ người ra thì Tạ Lương Thành đã hỏa tốc rút súng nã mấy phát liên tiếp lên nóc nhà. Nam Tầm bên cạnh thế mà cũng rút khẩu súng lục nhỏ từ xắc tay nhắm hướng đó khai hỏa.
"Anh, em bắn trúng bả vai hắn ta rồi!" Nam Tầm reo lên.
"Làm tốt lắm, kỹ thuật bắn của Tiểu Ngư có tiến bộ." Tạ Lương Thành khen ngợi.
La Phó quan dẫn đầu bao vây toàn bộ nhà hát, kể cả con hát trên sân khấu, lục soát không trừ một ai. Sau hồi kiểm tra nghiêm ngặt, cậu bắt được một gã làm tạp vụ của gánh hát, vai có vết đạn từ Nam Tầm, cổ tay nắm súng cũng ăn một đạn do Tạ Lương Thành bắn.
"Giải đi. Nghiêm hình tra khảo cho tôi, nhất định phải bắt chúng khai ra kẻ sau màn." Tạ Lương Thành lạnh lùng ra lệnh, đưa tay ra hiệu cho họ rời đi.
Từ đầu tới cuối, Tạ Lương Huân chỉ trầm mặc quan sát. Cậu không ngu, đương nhiên nhìn ra anh cả và chị dâu cùng nhau diễn kịch.
Trước kia có không ít kẻ muốn ám sát Tạ Lương Thành, nhưng chẳng ai được chết tử tế nên số vụ ám sát giảm dần. Song gần đây, anh sa vào nữ sắc mà buông lỏng phòng vệ, mấy tên sát thủ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Có điều bây giờ chẳng cần đoán kẻ đứng sau thực sự là ai, vì trong mắt Tạ Lương Thành, toàn bộ đều do Mã Đại soái phái tới.
Chuyện Mã Đại soái âm thầm phái người ám sát Đốc quân Tạ Lương Thành dưới Nam rất nhanh lan truyền khắp nơi. Tạ Lương Thành nổi trận lôi đình hạ chiến thư với ông ta.
Dân chúng khổ cực bấy lâu, mãi mới được vài ngày yên bình thì Mã Đại soái lại đi gây sự, cộng thêm khoảng thời gian trước Mạnh Đại soái tung tin ông ta là kẻ bất tín. Thế là chẳng mấy chốc, Mã Đại soái đã biến thành "Mã tặc" trong miệng dân. Thanh danh phải nói là thối xuyên lục địa, làm ba tỉnh phía Bắc cũng chao đảo theo.
Mã Đại soái tức hộc máu, mắng to: "Mẹ nó, rốt cuộc bố phái người giết Tạ Lương Thành lúc nào? Bố mày có giết cũng phải giết Tiết Đại soái, chứ ám sát một tên Đốc quân thì được cái mốc gì?"
Nhưng cấp dưới ông ta còn không tin, cũng do mới đây không lâu ông ta còn om sòm hùng hổ bảo muốn Tạ Lương Thành phải nhìn sắc mặt ông mà sống.
"Đại soái, bây giờ năm tỉnh miền Nam đã xưa đâu bằng nay. Nếu cố sức đánh tay đôi, chúng ta không phải đối thủ của họ." Một phó quan thưa.
"Tạ Lương Thành hạ chiến thư vượt mặt Tiết Tề Đồng như thế chẳng lẽ không sợ lão ta khó chịu?" Mã Đại soái ngờ vực.
Phó quan lập tức giải thích: "Nghe nói Tạ Lương Thành mượn Tiết Đại soái một số lượng lớn súng ống đạn dược và hai sư đoàn, cho nên... Tiết Đại soái chắc hẳn đã biết chuyện này."
"Tiết Tề Đồng thì thông minh rồi, cho Tạ Lương Thành mượn vũ khí để nó đó đối phó tao." Mã Đại soái càng nghĩ càng quạu, ông ta đá văng ghế dựa bên cạnh, chửi ầm lên: "Tạ Lương Thành, thằng oắt con, bố đ*t cả nhà mày! Mày muốn gây chuyện phải không? Bố tiếp mày tới bến!"