Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Người đàn ông lo lắng khuyên: "Nếu được, anh mong em bớt tiếp xúc với những thứ này."
Tần Dung mỉm cười: "Có anh ở đây còn lo gì chứ. Khí chân long trên người anh tà ma nào cũng phải sợ."
Nói xong, cô thở dài: "Hy vọng không phải yêu ma xuất thế, bằng không giới phong thủy lại một phen chao đảo."
"Cứ cho là yêu ma lợi hại xuất hiện thật thì chúng ta vẫn đầy thầy giỏi. Nhưng em ấy, đừng cậy mạnh."
"Được được, hứa với anh."
Lý Nhã biết nhóm Nam Tầm thâu đêm cứu người thì trong lòng cảm kích vô cùng, muốn gửi tiền cảm ơn lại bị cô từ chối. Nam Tầm chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ.
"Tự em cũng thấy mình vô lý, nhưng sau này chị ít viết truyện ma quái lại nhé? Có viết cũng đừng chi tiết vậy, đặc biệt là cách gọi bắt ma ấy. Chị biết thanh niên thời buổi này thế nào mà, nổi loạn lắm, có khi sẽ học chị gọi ma rồi nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"
Dừng chốc, Nam Tầm đúng lý hợp tình kiến nghị: "À, chị có thể viết truyện nữ cường văn leo lên đỉnh nhân sinh giống Giản Thư ấy? Ha ha, nghe nói tổng tài và bạch liên hoa cũng rất được yêu thích."
Lý Nhã ngơ ra rồi phụt cười: "Ok, nghe em."
Gần đây cô xác thực định thử thể loại khác. Vả lại qua chuyện lần này, sợ rằng cô chẳng thể nhìn thẳng thứ đó nữa.
Bị truyện mình viết hù chết không phải rất buồn cười sao?
...
Về biệt thự, Thẩm Quang Bích quả nhiên đem lá ngũ lôi đi cúng như Nam Tầm đoán, sau đó ngày ngày khổ luyện vẽ bùa.
Kết quả đến khi Thẩm Quang Bích rảnh rỗi ngó cụ tổ và Nam Tầm thì tự dưng phát hiện không khí giữa hai người là lạ.
Hình như từ thôn kia về, cụ tổ với Thẩm Hiểu Nhu càng dính nhau hơn?
Hở chút là ôm ôm kéo kéo. Làm gì có cụ cháu nào thế?
Thậm chí có lần Thẩm Quang Bích vô tình thấy cụ tổ thơm trán Thẩm Hiểu Nhu. Cậu sốc đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cơ mà Thẩm Quang Bích rất thông minh, gì cũng không nói, gì cũng không hỏi.
Cụ tổ bảo về nhà tổ ăn Tết, sự thật chỉ ở lại hai ngày 30, mùng 1.
Do không đem quan tài về cùng, Nam Tầm sợ buổi tối cụ tổ ngủ không được nên đặc biệt tìm cụ tổ trò chuyện.
Nam Tầm vốn kể chuyện muốn dỗ cụ tổ ngủ, kết quả thành tự dỗ mình ngủ trước.
Thẩm Duệ Uyên ôm cô lên giường đắp chăn đàng hoàng rồi ngồi bên ngắm. Ngắm hồi, khóe miệng bất giác cong cong.
...
Sáng hôm sau, ai nấy đều nhìn Nam Tầm bằng ánh mắt vi diệu.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hai người xác thật trai đơn gái chiếc ở cùng nhau. Dù bối phận cách hơi xa, người họ Thẩm vẫn rõ Thẩm Hiểu Nhu không cùng chung huyết thống với họ. Vậy nên rất ăn ý xem Thẩm Hiểu Nhu là người không thể đắc tội chỉ sau cụ tổ.
Mùng một Tết, cụ tổ cho bé con một bao lì xì siêu siêu dày.Có cụ tổ mở màn, các trưởng bối trong nhà cũng thay nhau lì xì cho Nam Tầm.
Nam Tầm đếm ra chừng mười mấy vạn. Ấy chà, không ngờ được nhiều tiền mừng tuổi vậy đấy.
...
Do sự chú ý đặt cả lên người cụ tổ nên Nam Tầm quên mất Thẩm Hiểu Vân. Không nói chuyện với con bé, con bé cũng như cố tình lảng tránh cô.
Mãi hôm nay sắp đi thì vô tình thấy đối phương, liếc qua cái liền nhăn mày.
Người Thẩm Hiểu Vân vờn quanh một tầng khí đen mỏng manh, chắc chỉ mới bị quấn vài hôm.
Không lâu sau đó, Nam Tầm nghe Thẩm Hiểu Nhu xin phép ở lại trường, về ăn Tết hai ngày rồi hết mùng một về kí túc xá luôn. Vì đang trong kỳ nghỉ nên ban quản lý khá lỏng, không đi kiểm tra.
Mấy ngày nay Thẩm Hiểu Vân thường xuyên về muộn. Mỗi tối con bé đều đi bar, hơn nữa lúc đi còn trang điểm hết sức lộng lẫy.
"Cụ tổ, con nghi Hiểu Vân bị ma nhập." Nam Tầm nghiêm mặt nói.
Thẩm Duệ Uyên xoa đầu cô. Động tác dịu dàng, ánh mắt lại lạnh nhạt: "Ngày sinh tháng đẻ của nó không phải cực âm, ma không dễ nhập vậy. Trừ phi bản thân bị dụ dỗ đồng ý cho ma vào."
Nam Tầm nao nao: "Cụ tổ, Hiểu Vân trẻ người non dạ, là một đứa bé ngoan, khả năng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh thôi ạ."
Thẩm Duệ Uyên nhoẻn miệng cười: "Bé muốn đi cụ tổ sẽ đi cùng."
"Cảm ơn cụ tổ, moah!" Nam Tầm lập tức thò lại hôn má anh.
"Lại nghịch ngợm." Thẩm Duệ Uyên búng trán cô.
Đây là hành động hai người thường xuyên làm.***
Những nơi như bar Nam Tầm tới không ít lần, có thể nói là ngựa quen đường cũ.
Ban đêm ánh đèn mờ mờ khô nóng hơi cả ngoài trời. Sàn nhảy đầy người, nam nam nữ nữ nhiệt tình uốn éo theo điệu nhạc.
Thẩm Duệ Uyên nhìn lướt qua, bất ngờ thấy một cặp nam nữ ôm nhau cọ sát. Hình ảnh phản cảm làm anh nhăn chặt mày.
Nam Tầm lén liếc cụ tổ, cười trộm trong lòng. Y như Đường Tăng vào động bàn tơ ý.
Trong phòng VIP cao cấp của quán, một đám thanh niên nhốn nháo cười đùa.
Ở giữa là chàng trai 27 tuổi. Mắt dài đào hoa, mặt mũi ưa nhìn.
Anh ta đang ôm một cô gái trẻ tuổi non nớt. Vì bộ đồ trên người mà trông như mười tám, mười chín.
Chàng trai vừa cười nói với mọi người vừa sờ loạn người cô bé.
Ở đây đều là lõi đời. Thấy Chu thiếu đã ngà ngà say liền ồn ào tìm cớ đi chỗ khác. Chỉ chốc lát sau, cả căn phòng rộng rãi chỉ còn lại một nam một nữ.
Cô bé nọ mặc váy lông cừu ngắn, chân mang bốt trắng, tóc xõa trên vai. Điệu bộ hơi hơi cúi đầu có vẻ dịu ngoan khó tả, là kiểu tiểu bạch thỏ Chu Tử Hào thích nhất.
"Chu thiếu, đừng, đừng mà." Cô bé né tránh, mặt đỏ bừng bừng.
Chu Tử Hào nhích lại hôn lên mặt cô, dỗ ngon dỗ ngọt: "Hiểu Vân, em làm anh mê muội. Ở bên anh nhé?"
"Ở bên anh là ý gì?" Cô bé nhíu mày đẹp như thể tự giễu: "Làm bạn giường của anh à?"
Chàng trai híp híp đôi mắt đào hoa: "Chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, em hẳn đã biết anh không yêu ai. Nhưng mà cục cưng dễ thương, em có thể cố gắng khiến anh yêu em. Sao? Không tin tưởng bản thân hả?"
Cô bé nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của người nọ, càng thêm trầm mê.
Khi Chu Tử Hào hôn tới, cô chỉ hơi giãy nhẹ rồi thôi.
Không khí ngày càng ái muội. Chàng trai đè cô gái nhỏ dưới thân, bàn tay to bắt đầu hạnh kiểm xấu. Phản ứng ngây ngô của cô bé làm chàng động tình không thôi.
Nam Tầm xông tới đúng lúc bắt gặp cảnh này, tức điên lên định chạy đến túm người thì bị cụ tổ giữ chặt đằng sau.
Nhận ra có người đột nhập, Chu Tử Hào chẳng hề hoang mang sửa sang váy áo lộn xộn cho cô bé. Cử chỉ rất ga lăng.
"Các người là ai?" Ánh mắt chứa vẻ không vui.
Nhìn ra được. Chàng trai này rất lễ độ, hẳn là phú nhị đại gia giáo không tồi.
Chẳng qua...
Nam Tầm lạnh lẽo nhìn cô bé hai mắt hàm xuân dưới người anh ta.