Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Thời điểm âm khí nặng nhất đã qua. Xung quanh tuy vẫn tối đen, nhưng có vẻ rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Tại một nơi đất bằng, tầm mười mấy người ngồi vây vòng. Họ dựa sát, nắm tay nhau và nhắm chặt mắt.
Một con chó mực bị thương được vây ở giữa. Mà ngoài cùng, không biết ai dùng máu chó đen vẽ vòng quanh đám người.
Lý Nhã ngồi cùng họ, miệng không ngừng nhấn mạnh: "Mọi người nhất định phải nhớ kỹ, bất kể nghe thấy gì cũng đừng quay đầu! Đặc biệt là lúc Tiểu Hắc sủa lớn, không ai được nhìn đông ngó tây!"
Hiển nhiên đám người rất nghe lời cô ấy, nhưng cũng có một số đang bên bờ sụp đổ.
"Tôi sắp chết đói rồi! Đồ ăn của chúng ta đã hết từ lâu, chẳng lẽ cứ phải ở mãi đây sao?" Cô gái diễn vai nữ chính thút thít.
Để quay phim kinh dị, mặt cô nàng phải trát phấn trắng dày cộm cộng thêm kẻ mắt đen xì. Nhưng qua ba ngày, lớp trang điểm đã mảng trắng mảng vàng, tóc lại còn vừa đen vừa dài trông khủng bố hệt ma nữ.
Lý Nhã lạnh lùng thốt: "Chúng ta cũng thử rồi đấy thôi. Ban ngày không thể rời khỏi cánh rừng, chúng ta gặp ma đâm tường."
"Có lẽ buổi tối sẽ được!"
"Ha hả, vậy cô thử đi. Cô nghĩ mục đích của ma đâm tường là gì? Chính để nhốt người đến tối. Buổi tối âm khí nặng, lửa dương trên người sẽ yếu bớt, chỉ cần quay đầu là bị câu hồn ngay. Cô quên anh Tiết rồi ư?"
Đám người nhớ tới anh Tiết trong lời Lý Nhã mà rùng mình.
Lúc ấy họ nghe đằng sau có "người" gọi tên anh Tiết. Anh Tiết vô thức quay đầu, sau đó thì như mất hồn. Họ cố giữ nhưng giữ không được, đành trơ mắt nhìn anh ấy ra khỏi vòng tròn, chẳng biết đi đâu.
Không biết mấy thứ dơ bẩn đã âm thầm theo dõi họ bao lâu, mà có thể nhớ hết tên tất cả mọi người.
Trước đó còn lạc mất đạo diễn và hai người phụ trách ánh sáng, đã ba ngày không thấy bóng dáng.
Trong lòng bọn họ biết rõ, ba người sợ rằng lành ít dữ nhiều.
"Mọi người đừng hoảng. Chỉ cần chúng ta chờ đến hừng đông là không sao cả, bên ngoài nhất định có người đến cứu chúng ta." Lý Nhã khẳng định.
Bỗng nhiên, Tiểu Hắc bị mọi người vây ở giữa hướng ra ngoài sủa hai tiếng.
Tim cả đám tức khắc tăng tốc, cùng nhau ngừng hô hấp.
"Lý Nhã!" Cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nữ lanh lảnh.
Nghe không quá giống tiếng gọi mê hoặc văng vẳng lúc trước. Ấy vậy chẳng ai dám nơi lỏng cảnh giác, sợ thứ này còn kinh khủng hơn mấy lần kia.
Nam Tầm lại gọi vài tiếng, đối phương vẫn không đáp lời.
"Cụ tổ, bọn họ cẩn thận thật. Khó trách an toàn qua mấy ngày nay." Nam Tầm nói.
Thẩm Duệ Uyên gật đầu: "Trong nhóm có người hiểu biết lĩnh vực này."
Nam Tầm cười: "Chắc chắn là Lý Nhã, chị ấy viết nhiều truyện ma quái thế mà."
Nam Tầm đi đến sau lưng vỗ vỗ vai Lý Nhã, còn thổi một hơi lên cổ người ta. Thấy cô nàng rụt cổ thì cười ha ha. Tiếng cười nháy mắt xoa dịu bầu không khí căng thẳng tột độ.Lý Nhã nghe ra tiếng Thẩm Hiểu Nhu.
"Lý Nhã, là em. Giản Thư bảo chị mất liên lạc đã vài ngày nên bọn em đi tìm suốt đêm này. Cảm động lắm phải không?"
Lý Nhã hơi tin tin, nhưng vẫn sợ là thủ thuật che mắt của bọn tà ma.
Nam Tầm biết cô nàng nghĩ gì: "Yên tâm đi, không phải giả, em tìm chị thật đó. Mấy chuyện chúng ta từng nói chắc đám ma quỷ không biết đâu ha? Lần trước chị lén hỏi có thể đưa cụ tổ nhà em vào truyện mới không ấy, em kiên quyết từ chối nha."
Lý Nhã nghe tới đây là tin ngay, lập tức quay đầu nhìn cô, khàn giọng gọi: "Hiểu Nhu?"
Mấy ngày nay cô nàng luôn kiên cường, nhưng lúc này thấy Nam Tầm lại có cảm giác mình bị đào rỗng, mệt vô cùng.
"Không sao không sao, tà ma bị em với cụ tổ dọn sạch rồi."
Mọi người biết hai vị tới là thầy phong thủy đều hò reo.
Nam Tầm và cụ tổ dẫn họ xuống núi, đằng sau có người khe khẽ gọi: "Thầy ơi, bọn tôi còn bốn đồng nghiệp mất tích."
Nam Tầm im lặng một hồi, trầm giọng đáp: "Xin lỗi, bọn họ có lẽ đã chết."
Cả đám lặng đi, kế đó có người nhỏ giọng thút thít.
"Về sau tôi không bao giờ quay thể loại phim này nữa." Nữ diễn viên hạng ba khóc ròng.
Trên thực tế, đoàn phim chẳng ai tin ma quỷ, bằng không ai mà dám vào rừng quay phim kiểu này. Nhưng chuyện xảy ra mấy ngày qua khiến mọi người ám ảnh không thôi.
Đi được nửa đường, Nam Tầm gặp Thẩm Quang Bích mất tích. Cậu chàng chật chà chật vật, trên mặt toàn bụi đất.
Mọi người tạm nghỉ tại chỗ. Thẩm Quang Bích chia đồ ăn nước uống trong balo cho họ.Cậu nói mình bị ác ma gây ảo giác lừa nên mới rẽ sang đường khác.
"... Cho nên cái con anh gặp là ma treo cổ đạo hạnh gần trăm năm? Thế ra ông lão nọ nói không sai, trong rừng thật sự có ác ma trăm năm trở lên."
Thẩm Quang Bạch tái mặt kể: "Anh suýt bị nó thắt cổ trên cây."
"Sao anh không dùng bùa ngũ lôi cụ tổ cho?"
Thẩm Quang Bích liếc Nam Tầm: "Tiếc."
Nam Tầm:...
Thằng bé này chắc bị ngốc. Bùa ngũ lôi có mạnh đến đâu cũng là vật ngoài thân, sao quan trọng bằng mạng nhỏ của mình?
Nam Tầm nghi về nhà Thẩm Quang Bích sẽ đem thờ lá bùa cho coi.
***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hẵng giục chương nha, mấy bạn web lậu***
Tất cả an toàn trở lại khiến người trong thôn giật mình. Họ không ngờ đám người còn bình yên vô sự về được.
Mọi người nghỉ tạm trong thôn một đêm, rồi sáng sớm hôm sau một số người yếu tâm lý rời đi trước. Nam Tầm và những người khác trong đoàn ở lại giải quyết hậu sự.
Cô tìm ba bốn thôn dân cùng vào rừng nâng thi thể nạn nhân ra.
Ngoài bốn người trong đoàn phim, họ còn tìm được ba cái xác mục nát trong huyệt mộ. Nhìn có vẻ đã chết ít nhất hai năm, hẳn là thôn dân bị mất tích.
"Nghiệp chướng mà. Hình như đây là con trai lão Triệu." Thôn dân nhận ra một thi thể trong số đó.
Một người nhanh chóng báo án. Dù sao cũng liên quan tới tử vong, người chết lại có tên có họ, khẳng định phải nhập hồ sơ.
Nam Tầm không biết cảnh sát xử lý thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không truyền bá chuyện cương thi, ác ma không thể tưởng tượng này.
Bốn nạn nhân bất hạnh cuối cùng được đoàn phim phụ trách bồi thường số tiền lớn. Do đoàn ém tin nên vẫn chưa tạo ra oanh động gì cho dân chúng. Mà chỗ mộ cổ được phát hiện lại lên đầu đề các kênh thời sự. Nghe nói đã có một số nhà khảo cổ trong nước tiếp nhận.
Cụ tổ bảo thi vương trong huyệt mộ mới là đầu đàn, những con ác ma khác chỉ phục vụ nó. Chúng nó dẫn người mất hồn vào huyệt mộ hiến cho thi vương.
Lý do thì... chắc tụi nó đạt thành hiệp nghị nào đó.
***
Nam Tầm không biết rằng ngày đó sau khi bọn họ rời đi không lâu, một đôi nam nữ trẻ tuổi chạy tới thôn. Nữ tầm 23 tuổi, dung mạo xinh đẹp sáng sủa. Nam mặc vest mang giày da, khí độ bất phàm.
"Tiểu Dung, xem ra có người tới trước chúng ta một bước." Người đàn ông nói.
Tần Dung nhíu mày nhìn cánh rừng trên đỉnh núi: "Anh Lục, em rõ ràng cảm nhận được sát khí tận trời từ hướng này. Nhưng huyệt mộ kia là của thi vương, thi vương sao có sát khí nồng đậm nhường này."