"Xin hỏi chị là Văn Hương Thức Nữ Nhân ạ?" Nam Tầm bất ngờ hỏi.
Đối phương ngẩn ra: "Em từng đọc tác phẩm của chị?"
Nam Tầm mỉm cười: "Gần đây em có đọc một tiểu thuyết ma quái, tác giả tên Văn Hương Thức Nữ Nhân. Em rất hứng thú với tác giả nên đã vào xem trang cá nhân trên Hongshu, thế là thấy ảnh chị. Em nghĩ chị hẳn là Văn Hương Thức Nữ Nhân."
Văn Hương Thức Nữ Nhân chưa kịp trả lời, cô gái mặt tròn kế bên đã không nhịn được chen lời: "Thầy là fan của Văn Hương ư! Thiệt ghen tị quá. Chị cũng viết sao ân nhân không đọc?" Mặt Tròn ghen tị mặt phồng cả lên.
***
Sau đó bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thẩm Duệ Uyên kiệm lời ngồi nghe ba cô tán gẫu, lâu lâu lại gắp đồ ăn, rót nước cho Nam Tầm.
Vẻ dịu dàng của anh làm Văn Hương Thức Nữ Nhân nhìn muốn lé mắt. Cứ tưởng loại đàn ông này chỉ có trong tiểu thuyết, không ngờ gặp được ngoài đời thực!
Bọn họ giới thiệu đơn giản với nhau. Lúc nói đến Thẩm Duệ Uyên, Nam Tầm mặt dày bảo: "Đây là cụ tổ nhà em."
Nhưng ai biết cụ tổ mà cô nói là cụ tổ nào chứ. Người ta còn tưởng gọi yêu cơ, đều do cái hậu tố "nhà em" đấy.
Cô gái mặt tròn tên Giản Thư, cô bạn Văn Hương Thức Nữ Nhân tên thật Lý Nhã. Hai người đều là tác giả trên Hongshu, quen biết nhau được năm năm nhưng chỉ mới chính thức gặp mặt một năm trước.
Giản Thư gấp không chờ nổi móc điện thoại mở tiểu thuyết của mình: "Hiểu Nhu em xem, chị viết truyện này nè. Truyện huyền huyễn gay cấn, không ít fans đâu. Chẳng kém Văn Hương mấy nhé!"
Nam Tầm nhìn lướt qua bút danh Giản Thư: Lỏa Bôn Man Đầu*, rồi liếc mặt tròn của cô nàng, tự nhiên hơi mắc cười.
[*Lỏa Bôn Man Đầu: Bánh bao cởi truồng chạy.]
"Rất thú vị, có thời gian em sẽ đọc thử." Nam Tầm nói.
Trò chuyện chốc đã dần thân hơn, Nam Tầm bắt đầu khách sáo: "Văn Hương, quyển tiểu thuyết ma quái chị viết thật sự rất cuốn. Có thể nhìn ra chị có kiến thức sâu rộng về lĩnh vực này."
Lý Nhã vội xua tay: "Em đừng tin ba cái đấy, đều bịa cả. Đọc chơi là được rồi."
Nam Tầm hơi nhếch khóe miệng: "Nhưng em thấy nội dung chân thật không giống bịa."
Lý Nhã giải thích: "Để viết quyển này chị phải tìm rất nhiều tư liệu nên đương nhiên không phải thuận miệng nói bừa, có nhiều chuyện từng xảy ra thật. Chị đọc được một số cách gọi hồn đuổi ma trên tường nhà một người tên Tần Dung. Cô ấy tự giới thiệu mình là thuật sĩ phong thủy, xem tướng đoán mệnh xem phong thủy. Chị từng trò chuyện với vị thuật sĩ này, cô ấy ủng hộ chị viết truyện thần quái, còn cung cấp rất nhiều kiến thức. Nhưng cũng dặn là lúc viết những chuyện nguy hiểm phải ghi chú cách giải quyết."
Nói xong Lý Nhã lại cảm thán: "Nếu là trước đây, chị chắc chắn không tin mấy thứ phong thủy ma quái này đâu. Nhưng kể từ lần Hiểu Nhu tính được tai ương thấy máu của Bánh Bao rồi cứu nhỏ này thì chị tin kha khá rồi." Giản Thư nghe xong gật đầu lia lịa: "Hồi trước chị cũng chẳng tin. Kết quả xém chút chết thẳng cẳng. May mà có Hiểu Nhu."
Nam Tầm và cụ tổ liếc nhau. Xem ra bọn họ nghĩ nhiều, Lý Nhã là người bình thường.
***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hẵng giục chương nhé, mấy bạn web lậu***
Kết thúc bữa cơm, mấy người trao đổi số điện thoại. Trước khi đi Giản Thư cứ nhấn mạnh mãi: "Hiểu Nhu, nhớ đọc truyện huyền huyễn của chị nha. Bút danh Lỏa Bôn Man Đầu."
Nam Tầm nghĩ cô mà không xem, cái bánh bao này có khả năng sẽ kích động đi viết truyện ma quỷ gì mất.
Nam Tầm về nhà tranh thủ lên trang Hongshu tìm Lỏa Bôn Man Đầu. Còn tên truyện mà Giản Thư nói... cô tỏ vẻ tên quá dài quá cẩu huyết, không nhớ nổi.
Nam Tầm lướt khu bình luận, bất ngờ gặp bình luận ghim đầu của Bánh Bao.
[Lỏa Bôn Man Đầu]: Mấy người đủ rồi đó. Mẹ nó thấy tên truyện tôi không thuận tai là đánh giá tệ, thấy bút danh tôi không vừa mắt là đánh giá kém. Bổn bánh bao quốc sắc thiên hương, xinh đẹp như hoa, các người cũng tàn nhẫn đánh giá kém. Lương tâm ở đâu? Có đau không?
Sau đó phía dưới đều là độc giả an ủi đại đại, bảo phải đi bù điểm.
[Số Chín Đẹp Trai Nhất Đám Bột Mì]: Ui ui, Bánh Bao đại đại đừng tức nha. Tui đi kiếm điểm cho đại đại đây.
[Con Mực Bột Mì]: Đại Đại! Tui đã cho năm sao rồi, nhưng tui vẫn kêu gọi chị em đi bù điểm.
...
Nam Tầm đọc mà sững sờ, tò mò tại sao tên mỗi độc giả đều có từ "bột mì". Sau đó ngẫm lại, hình như bánh bao... được làm từ bột mì.Nam Tầm trí tưởng tượng bay xa: Cái bánh bao tròn tròn có tay có chân đang gào thét lật bàn.
Nghĩ nghĩ, Nam Tầm quyết định gửi tin nhắn cho Giản Thư, hỏi: Cho điểm ở đâu vậy? Em tìm mãi không được, giao diện hơi phức tạp.
Giản Thư trả lời ngay tức thì: Woa woa woa, Hiểu Nhu đọc truyện của chị hở? Ngại quá đi! Cho điểm ở... Em ấn vào bìa truyện, vào phần giới thiệu tác phẩm. Dưới chương mới nhất có hai chữ "bình luận" xanh biển to to ấy. Ngao, chính là chỗ đó. Cưng nhất định phải thắp đủ năm ngôi sao nha. Lỡ trượt tay không đủ chị sẽ nổi điên đó ~
Nam Tầm run rẩy khóe miệng, nói với Tiểu Bát: "Tiểu Bát, ngươi có thấy giọng điệu Bánh Bao giống ngươi lắm không?"
Tiểu Bát khinh thường: "Gia đây phong phạm cao lãnh, sao có thể gào thét như cô ngốc này được? Cách vài câu lại ngao ngao, tưởng mình là sói hay gì?"
Nam Tầm: "Ha hả, ngươi thiệt cao lãnh. Ta mà ghi âm được ngươi nói thì hay quá rồi."
Tiểu Bát:...
Để tỏ vẻ mình đã đọc, Nam Tầm cố ý xem mở đầu rồi nạp tiền mua hết truyện. Sau đó đánh giá năm sao khen ngợi.
Cô nằm nghiêng trên người cụ tổ chơi di động. Cụ tổ đã học được cách lên mạng cũng chơi điện thoại.
Nam Tầm kiềm lòng không đậu ngẩng đầu liếc thử, phát hiện cụ tổ đang xem tài khoản Tần Dung. Người này quả thực tự giới thiệu là thuật sĩ phong thủy, đằng sau còn kèm một câu: Xem tướng đoán mệnh xem phong thủy, phục vụ tận nơi.
Trên tường nhà còn chia sẻ đầy các bài viết liên quan đến phong thủy.
Thấy hai chữ "Tần Dung", Nam Tầm bỗng có dự cảm không lành.
Quả nhiên ngay sau đó, Tiểu Bát lên tiếng nhắc nhở: "Nam Tầm, đây là khí vận tử, các ngươi trốn xa chút."
Tuy mấy chữ "trốn xa chút" khá khó nghe, nhưng vì cụ tổ, trốn thì có sao.
Thế là Nam Tầm cướp điện thoại cụ tổ tắt giao diện, ôm anh làm nũng: "Cụ tổ, con muốn đi ngủ. Nhưng mà chân tê quá, cụ ôm con lên lầu nha?"
Lúc này Nam Tầm mặc đồ con thỏ, mũ đội trên đầu. Hai cái tai lông xù dựng đứng, y hệt một con thỏ to xác. Sau mông áo ngủ còn có cái đuôi nho nhỏ tròn tròn siêu moe.
Thẩm Duệ Uyên cười bất đắc dĩ, bế thỏ con to xác lên lầu. Nam Tầm lập tức ôm cổ anh.
Nam Tầm được anh đặt lên giường thì đột nhiên chỉ chỉ trán mình, nhỏ giọng hỏi: "Cụ tổ, cho con một cái thơm chúc ngủ ngon được không ạ?"
Khoảng thời gian này Thẩm Duệ Uyên đã quen dần với văn hóa phong tục hiện đại, nhưng nghe thấy yêu cầu của Nam Tầm vẫn sửng sốt không xuống miệng được.
Nam Tầm thấy anh bất động bèn vươn cổ "chụt" một phát lên trán anh. Hai mắt cong thành trăng non: "Giống vầy nè cụ tổ."