"Vậy, vậy sao được! Bạn cô tìm đại một thầy xem phong thủy đã mấy chục vạn. Huống hồ cháu còn giúp Tang Tang đuổi tà ma, thù lao chắc chắn phải cao hơn!" Cô Mạc nói vội.
Trước kia nhà họ không tin ma quỷ nhưng chị em tin, cô Mạc tất nhiên từng nghe giá cả.
Mấy thầy xem phong thủy nhà ở, xu cát tị hung chỉ đi qua đi lại trong phòng vài bước đã thu thù lao rất cao. Nên các thầy tài chế phục được tà ma khẳng định lấy càng cao.
Trước kia chưa tin, cô chú Mạc còn cảm thấy đám người mời thầy về xem thật ngốc, vô duyên vô cớ lại cho không người ta. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến bản lĩnh Nam Tầm, bọn họ không dám coi thường thầy phong thủy nữa.
Có lẽ tồn tại thần côn lừa gạt hãm hại người, nhưng cô bé trước mắt thật sự là thầy giỏi.
Nam Tầm cong môi: "Trên người cô chú Mạc có công đức, cô chú chắc thường xuyên làm từ thiện đúng không ạ? Cụ tổ cháu nói không được tham những người có công đức gia thân, bởi vì tiền đặt trong tay bọn họ càng có tác dụng."
Thẩm Quang Bích nghe mà nao nao.
Xác thật có lời này. Nhưng chẳng phải ai cũng có mắt Âm Dương như Thẩm Hiểu Nhu, không chỉ nhìn được những thứ dơ bẩn và âm khí, còn nhìn được điềm lành.
Bọn họ hành nghề không thể cứ cố ý tìm hiểu trước khổ chủ có thường xuyên làm từ thiện hay không đúng không? Vả lại thời buổi này rất nhiều người làm từ thiện chẳng qua để kiếm tiếng tăm. Người thật sự xuất phát từ lòng tốt rất khó tìm, bởi họ thường kín tiếng.
Ba mẹ Mạc Tang thường xuyên làm từ thiện. Mấy tháng trước thậm chí giúp xây phòng học ở vùng sâu vùng xa.
Cô chú Mạc thấy Nam Tầm kiên trì mà lòng hổ thẹn. Ban đầu họ còn nghĩ cô bé lừa đảo, không ngờ người ta đến cả thù lao cũng chẳng thèm.
Chú Mạc đếm sơ sơ tiền mặt trong bóp, vậy mà chỉ có một ngàn. Điều này làm ông ảo não vô cùng.
Biết thế đã bỏ nhiều vào bóp!
Nam Tầm trở về với một ngàn, Thẩm Quang Bích im lặng theo sau.
Về nhà rồi, Nam Tầm đắc ý khoe khoang chiến tích với cụ tổ.
Cụ tổ nhìn bé con nhảy tưng tưng trên sofa, khóe miệng không kìm được cong lên, ánh mắt cũng hết sức nhu hòa.
"Cụ tổ cụ tổ, cụ thấy con biểu hiện thế nào?" Nam Tầm nhảy đến trước mặt anh, hỏi.
Cụ tổ xoa đầu cô: "Bé làm rất tốt."
Nam Tầm được khen cười sáng chói.
Tiểu Bát lại nói đầy ẩn ý: "Thân ái, nhắc nhở thân thiện cái. Hiện tại đại Boss chỉ xem ngươi là con cháu, như một em bé thôi đó!"
Nam Tầm không hề hoang mang: "Có câu nước ấm nấu ếch. Kiểu coi nhẹ trần thế như cụ tổ không gấp được đâu. Không cẩn thận là kiếm củi ba năm thiêu một giờ liền, sẽ chỉ đẩy cụ tổ xa ta thôi. Cho nên á Tiểu Bát, chuyện gì đến sẽ đến. Dù sao ta vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa làm được."
Tiểu Bát ha hả: "Không phải ngươi nhỏ, là Thẩm Hiểu Nhu nhỏ. Cảm ơn." Nam Tầm: "Ta mặc kệ. Ta còn nhỏ đấy, hừ hừ."
Tiểu Bát: "Mặt dày."
Nam Tầm lấy làm vinh dự sâu sắc: "Mặt dày tốt mà. Hy vọng con trai kế thừa được cái bản mặt này của ta. Như vậy nó mới có thể hô mưa gọi gió ở thế giới đó, để còn ôm mỹ nhân về chứ."
Tiểu Bát cạn lời.
Mặc dù chuyện Mạc Tang kết thúc mỹ mãn nhưng Nam Tầm vẫn để ý tác giả bộ truyện linh dị nọ. Cô mở ra đọc lại từ đầu đến đuôi một lần. Những thông tin đề cập đến lĩnh vực này quả là rất rộng, vừa hư cấu vừa chân thật.
"Cụ tổ, nếu chỉ biết bút danh, liệu có cách bói ra nơi ở không ạ?"
Thẩm Duệ Uyên im lặng một chốc rồi nghiêm mặt nói: "Sợ rằng hơi khó. Thầy phong thủy giỏi nhường nào cũng cần ngày sinh tháng đẻ để tìm người, yếu hơn thì cần đồ vật dính hơi chủ nhân."
Thẩm Quang Bích bên cạnh cười nhạo: "Thẩm Hiểu Nhu, cụ tổ không biết, còn em chẳng lẽ mất não? Mở trang cá nhân tác giả trên Hongshu chắc chắn có ảnh chụp nếu nổi tiếng. Hơn nữa phần giới thiệu hẳn được viết kỹ càng tỉ mỉ rồi."
Nam Tầm đúng là quên thật.
Sau khi mở trang cá nhân, Nam Tầm quả thấy một tấm chân dung độ phân giải cao.
"Hình như con gặp người này ở đâu rồi." Nam Tầm giật mình.
Chính lúc này, Tiểu Bát phát huy tác dụng: "Là bạn của Mặt Tròn hôm ở công viên giải trí đó."
Nam Tầm nhìn lại, hình như đúng vậy thật. Lúc đó chú tâm nhiều vào Mặt Tròn, chỉ nhân tiện liếc cô gái này vài cái nên không mấy ấn tượng.
"Sư huynh, có thể tra giúp em tin tức người này không?""Có thể, trong vòng ba ngày sẽ có kết quả." Thẩm Quang Bích khó được đồng ý dứt khoát.
Bằng thế lực nhà họ Thẩm, tìm người qua một bức ảnh chẳng phải việc khó. Huống chi người này còn là tác giả lớn trên trang Hongshu, càng dễ tìm.
Chỉ là Nam Tầm không ngờ, tin từ Quang Bích còn chưa tới, ngày hôm sau cô đã đụng phải hai người họ.
***Nhìn xem mình đang đọc truyện ở đâu rồi hẵng giục chương nha, mấy bạn web lậu***
Chạng vạng, Nam Tầm đang dắt tay cụ tổ đi dạo thì đằng xa bỗng có người hưng phấn la to: "Thầy ơi!"
Nam Tầm quay đầu nhìn, là cô gái mặt tròn cô cứu hôm nọ. Đứng bên cạnh vừa khéo cũng là cô bạn lần đó —— tác giả truyện ma quái, Văn Hương Thức Nữ Nhân.
Đúng là định mệnh. Cô chuẩn bị đi tìm thì người ta tới cửa.
Mặt Tròn mừng khôn xiết chạy như bay qua đây, sợ ân nhân cứu mạng khó lắm mới tìm được nháy mắt không thấy tăm hơi.
"Không ngờ còn tình cờ gặp được thầy! Cảm ơn thầy cứu chị. Cơ mà sao thầy bỏ đi luôn vậy, chị muốn cảm ơn lắm đó. Nếu không có thầy, đoán chừng hôm đó chị đã ngã thành bãi thịt nát."
Nam Tầm nghĩ Mặt Tròn còn tâm trạng đùa được, thiệt lạc quan.
"Đây là bạn trai thầy à? Đẹp trai thật đó! À, còn nữa, chị có thể mời thầy và bạn trai cùng ăn tối được không? Chị có rất nhiều lời muốn nói!"
Thẩm Duệ Uyên nghe thấy hai chữ "bạn trai" thì hơi nhíu mày, song vẫn không nói gì.
Mặt Tròn nhìn Nam Tầm với đôi mắt đen láy. Ánh mắt chờ mong khiến Nam Tầm cảm thấy nếu từ chối, có lẽ đối phương sẽ òa lên khóc ngay. Cơ mà, cô vốn chẳng định làm thế.
Nam Tầm nghiêng đầu nhìn cụ tổ.
Cụ tổ cười nhạt: "Nhìn ta làm gì? Muốn đi thì đi."
Nam Tầm chu chu miệng: "Con muốn cụ tổ đi cùng cơ. Cụ không đi con không đi."
Hai người diễn trò hay ghê. Rõ ràng muốn đi lại còn làm bộ ỡm ờ.
Cô gái mặt tròn nghe thế liền nóng nảy: "Anh đẹp trai, anh và thầy nhất định phải thành toàn tôi. Nếu không cho tôi làm gì đó, lòng tôi sẽ nghẹn điên mất."
Thẩm Duệ Uyên nhìn lướt qua cô gái sau lưng Mặt Tròn, bỗng nói: "Gọi bạn đi chung đi, nhiều người náo nhiệt."
Bạn Mặt Tròn vốn đang đánh giá Thẩm Duệ Uyên với đôi mắt nóng bỏng, nghe vậy không khỏi ngẩn ra.
Cô nàng tỏ ra rất bình tĩnh, nội tâm lại đang rít gào: Úi úi, đẹp trai quá đi, còn dịu dàng săn sóc nữa chứ. Sao trên đời lại có một chàng trai sáng sủa nho nhã đến vậy, thật muốn đưa vào truyện!