Hạ Tích Thần ngồi xổm ở một chỗ gần ngôi mộ, đang đào một cái hố nho nhỏ.
Sau đó cậu lại tiếp tục làm ra một cái rãnh nhỏ từ bên hồ tới gần cái hố, đủ cho nước thấm cha cái hố nhỏ này.
“Hạt giống của cậu này.” Ở bên cạnh, Linh Ưu đột nhiên xuất hiện, trong tay đang cầm một cái hạt giống khá lớn.
Hạ Tích Thần cầm lấy cái hạt giống đó, nhìn nhìn một chút rồi mới gật gật đầu cầm lấy nó.
Linh Ưu khoanh tay đứng bên cạnh nhìn cậu trồng hạt giống đó: “Hill thích loại cây đó sao?”
Hạ Tích Thần nghe thấy cô hỏi như vậy thì liền gật đầu, sau đó cậu lại cầm lấy cái cây mà vẽ xuống đất: ‘Hill sẽ rất vui.’
Đợi cậu làm xong mọi thứ, Linh Ưu mới hỏi: “Có muốn trả thù không?”
Hạ Tích Thần nghiêng đầu nhìn cô.
“Chỉ cần cậu muốn là được.” Linh Ưu ngồi xổm trước mặt cậu mà hỏi.
Trong mắt Hạ Tích Thần chợt xẹt qua một tia u ám, nhưng sau đó lại lắc đầu.
“Ừm, cậu không muốn thì thôi vậy.” Linh Ưu gật gật đầu rồi đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó chân của cô liền bị ôm lấy.
Cô cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn có chút kinh hoàng kia, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy chân cô.
“Tích Thần, buông ra.” Cô nhíu mày nói.
Hạ Tích Thần nghe thấy cô nói như vậy thì lại càng kịch liệt lắc đầu.
“Được rồi, buông ra để tôi ôm nhóc lên. Đừng ôm chân tồi nữa, ngoan.” Linh Ưu sờ sờ đầu cậu mà nói.
Hạ Tích thần nghe thấy cô nói như vậy thì hơi buông lỏng cô ra, nhưng mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Hạ Tích Thần vừa buông ra thì Linh Ưu liền ôm cậu lên, cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu mà nói: “Tích Thần, tôi không dám hứa với cậu là sẽ ở bên cạnh cậu cho tới khi cậu nhắm mắt lìa đời. Nhưng đến bao giờ tôi còn có thể, tôi sẽ ở bên cạnh cậu, tuyệt không để cậu một mình!”
Hạ Tích Thần ôm lấy cổ của cô mà cọ cọ mấy cái, không biểu thị gì cả.
Linh Ưu cứ thế mà ôm Hạ Tích Thần đi một cách vô định.
Không biết qua thời gian bao lâu thì đột nhiên Hạ Tích Thần lại kéo kéo cô, cô liền thả cậu xuống để cậu viết chữ ra đất.
‘Tôi có thứ cần lấy ở ngôi làng đó.’
“Tôi đã lấy hết rồi mà? Cậu xem có thứ cậu cần không?” Linh Ưu đưa mấy thứ mà cô dọn dẹp ở ngôi nhà đó ra cho Hạ Tích Thần kiểm kê.
Hạ Tích Thần kiểm tra một chút rồi lại lắc đầu.
Linh Ưu thở dài một tiếng rồi cất mấy thứ kia vào, ôm lấy Hạ Tích Thần, quay lại ngôi làng đó.
Vừa nhìn rõ ngôi làng, thì Hạ Tích Thần liền hoảng hốt nhìn Linh Ưu.
“Không phải tôi làm, tôi không giết người.” Linh Ưu tiếp tục bế cậu đi tới căn nhà mà họ ở trước đó ở trong ngôi làng này.
Hạ Tích Thần gác cằm lên vai của cô nhìn tình cảnh máu me ở đằng sau, người nằm chồng chất lên nhau mà chết, nhà cửa xung quanh đổ nát.
Cô nói không phải cô làm, nhưng mà nơi này xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan tới cô.
Không hiểu sao, lại có chút vui vẻ.
Đến nơi, Linh Ưu liền thả Hạ Tích Thần xuống để cậu tự vào bên trong mà tìm kiếm đồ.
Hạ Tích Thần rất nhanh đã đi ra, trên tay cầm theo một sợi dây chuyền ngọc thạch, vừa đi tới trước mặt cô thì cậu liền đưa nó ra.
“Cho tôi sao?” Linh Ưu chỉ vào bản thân.
Hạ Tích Thần liền đỏ mặt gật gật đầu, sau đó chính là dùng ánh mắt đầy trong đợi mà nhìn cô.
Linh Ưu ngồi xổm trước mặt cậu, mỉm cười nói: “Cậu đeo giúp tôi có được không?”
Hạ Tích Thần gật gật đầu, nhanh chóng đi tới đeo nó lên cổ cho cô.
Linh Ưu sờ sờ sợi dây chuyền có chút lạnh trên cổ một cái, sau đó lại ôm Hạ Tích Thần lên.
Hiện tại cô cần phải đi xem xét thế giới này mới được, nơi này quá khác so với thế giới trong ký ức của cô kiếp trước.
Năm năm sau đó.
Chàng trai nằm vắt vẻo trên nhánh cây cao, trong miệng đang ngậm một ngọn cỏ giống như cỏ đuôi gà vậy.
À uồm--------
Ở bên dưới đất ngay lúc này, một con quái vật thân vằn vện nhảy ra nhìn về phía chàng trai mà gầm lên một tiếng.
Chàng trai liếc nhìn nó, phồng má bực bội nhổ cây cỏ trong miệng ra một cái, trừng mắt nhìn nó một cái.
Con quái vật kia gầm lên một tiếng rồi thì liền xông tới, cái đuôi của nó quẩy lên một cái, một luồng điện nhanh chóng bắn về phía chàng trai.
Chàng trai lúc này mới ngồi dậy, chỉ khẽ nghiêng người một cái liền tránh được luồng điện kia.
Sau đó, chỉ thấy cậu đưa tay lên điểm trên không trung một cái, xung quanh con quái vật kia liền xuất hiện vô số các luồng hoa điện.
Trong lúc còn quái vật kia còn chưa load kịp chuyện gì xảy ra thì những đóa hoa điện đó liền nở bưng ra, trực tiếp thiêu rụi nó ra làm tro.
Linh Ưu vừa mới nhảy từ trong một bụi cây gần đó ra “...”
Cái con mẹ nó chứ!
Bữa trưa của ông đây!
[...] Ký chủ! Tên nhóc này bắt đầu phá gia nữa rồi!
Mau!
Mau đuổi hắn đi đi!
Hạ Tích Thần thấy cô về thì liền nhảy từ trên cây xuống, thấy cô đang trừng mình thì liền mở to đôi mắt đầy vô tội mà nhìn cô.
Cậu là đang tự vệ chính đáng đó!