Buổi tối hôm đó sau khi bữa tiệc kết thúc.
Linh Ưu luồn lách qua các ngôi nhà trong làng, đi dò xét từng nơi một.
Thế nhưng mà nơi này lại không có nơi nào quá đặc biệt hay khác lạ.
Ngoại trừ một cái lớn đầy đầu lâu xương xẩu trước mặt cô đây.
Mà tất cả đầu lâu ở đây, đều là của loài người.
[Ài, ký chủ, cô mau quay về coi cún con của cô kìa.]
Cô vừa định đi tìm tiếp thì đột nhiên hệ thống hiện ra và nói.
Lúc cô về tới nơi, thì không nhìn thấy Hạ tích Thần đâu cả, mà chỉ có mình Hill đang nằm hấp hối ở trong một góc tường.
Linh Ưu nhanh chóng đi tới bế nó lên.
Hill yếu ớt mở mắt ra nhìn cô, bàn tay nhỏ bé yếu ớt níu lấy tay của cô.
‘Cứu… Cứu Thần Thần…” Nó nói xong câu đó thì cũng lịm đi, thân thể nhỏ bé không còn chút sức sống.
…
Ở một khu vực cách khá xa ngôi làng.
Linh Ưu nhìn một nhóm người đang vây xung quanh Hạ Tích Thần mà nhảy múa và ca hát.
Hạ Tích Thần giương đôi mắt sợ hãi nhìn bọn họ.
Linh Ưu dịch chuyển tới gần đó.
“Vây quanh nhé vây xung quanh.
Hỡi chú chim trong lồng.
Khi nào thì chú sẽ thoát khỏi lồng giam?
Vào buổi bình minh và lúc tối trời.
Cả sếu và rùa đều trượt ngã.
Ai sẽ là người đứng ngay sau chú?” (1)
Đây là một trong các bài đồng dao nổi tiếng của Nhật Bản, bài đồng dao này nổi tiếng có lẽ cũng là nhờ câu chuyện ghê rợn đằng sau nó. Mọi người có thể lên google và tra cụm từ Kakome Kakome là ra nha.
Linh Ưu chăm chú lắng nghe bài hát, dường như là nguyên chủ biết bài hát này, nên cô có chút quen thuộc.
Sau khi bọn họ hát xong thì cũng ngừng lại, có một người từ bên ngoài đi vào bịt mắt của Hạ Tích Thần lại.
“Bài hát đã kết thúc rồi, nào cậu bé. Mau đoán xem ai là người đằng sau cháu nào?” Lúc này, từ một hướng khác, Già làng cũng chậm rãi bước ra, giọng nói vẫn luôn hòa ái như vậy.
Thân thể của Hạ Tích Thần run lên mãnh liệt, đôi môi mấp máy.
“Ôi, cậu bé không đoán nha!”
“Làm sao đây?”
“Oa, thật non, thật mềm!”
“Thật ngon nha!”
“...”
Già làng gõ cây gậy xuống nền đất một cái, ra hiệu mọi người yên lặng.
“Nếu như cậu bé đã không đoán được, vậy thì coi như là cậu đã thua rồi, nào, đưa đi!” Ông ta phất tay một cái về phía hai người đàn ông lực lưỡng sau lưng mà nói.
Tích thần nhỏ bé bị hai tên đàn ông lực lưỡng lôi đi, cậu cố gắng vùng vẫy nhưng lại không cách nào thoát khỏi tay bọn chúng được.
[Ký chủ à? Cô không xuống cứu cậu ta sao? Ôi, cô đừng ngó lơ tôi vậy chứ! Người ơi, người đừng lặng im đến thế!]
“Dị năng của cậu ấy đến giờ vẫn chưa bộc phát ra.” Linh Ưu liếc nhìn hệ thống một cái.
[Ài, trưởng thành là đau thương.] Hệ thống ôm lấy cổ của cô, gác cằm lên trán của cô mà thở dài.
Mà phía bên kia, hai người đàn ông kia cũng đang vật lộn với Hạ Tích Thần.
Hạ Tích Thần lúc này đã gỡ bịt mắt ra, lại nhờ cơ thể nhanh nhẹn mà luồn lách rất nhanh nhẹn.
“Ai dô, các ngươi nhẹ tay một chút, dập không ngon đâu.” Một người phụ nữ trong số đó thấy như vậy thì liền nhíu mày nói.
“Ha ha, tôi chỉ muốn ăn con quái vật non non mềm mềm kia thôi, lại có thể nuôi đến trắng trẻo mập mạp như vậy, chỉ tiếc là chết rồi nên không còn tươi ngon nữa.” Người phụ nữ bên cạnh cô ta liếm liếm môi rồi cười nói.
Hạ Tích Thần vừa nghe thấy người phụ nữ kia nói như vậy thì quên luôn cả vùng vẫy mà ngơ ngác nhìn người phụ nữ đó.
Bên tai của cậu không còn bất kỳ âm thanh nào, chỉ có văng vẳng trong đầu một câu nói.
Người bạn của cậu, Hill, đã chết rồi!
Đã chết rồi!
Đã chết!
Chết!
…
Linh Ưu nhìn Hạ tích Thần đang nằm co quắp bên cạnh, tâm tình cực kỳ tồi tệ.
Lần này hình như cô chơi hơi lớn rồi, với một cậu nhóc mà nói thì chuyện này quả thật là hơi khó chấp nhận.
[Là rất khó chấp nhận đó có được không? Ký chủ à, con quái con đó là người bạn duy nhất của cậu ta. Cậu ta còn là một đứa trẻ nữa chứ, cô nói hơi khó là hơi khó thế nào?]
Hệ thống ngồi bên cạnh lườm cô một cái.
“Tôi chết rồi à?” Linh Ưu trợn mắt nhìn hệ thống, chỉ tay vào mặt mình.
[Tôi thấy cậu ta chỉ coi cô là bảo vệ thôi. Ký chủ, tự mình nhận thức giá trị bản thân trong mắt người khác đi.]
“...” Bảo vệ…
Lúc Hạ Tích tHần tỉnh lại thì liền nhìn thấy Linh Ưu đang u uất ngồi xổm bên bếp lửa mà vẽ vòng tròn.
Vừa nhìn thấy cô thì cậu liền nhào qua mà bám lấy cánh tay của cô, liên tục lắc lắc, ánh mắt cực kỳ hốt hoảng.
“Muốn biết về Hill sao?” Linh Ưu sờ sờ đầu cậu mà hỏi.
Hạ Tích THần nghe cô hỏi thì liền mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt đầy vẻ cầu mong, cầu mong cô nói rằng Hill vẫn còn sống.
Những gì mà cậu nghe được chỉ là giấc mơ.
Linh Ưu ôm lấy Hạ Tích Thần lên, cầm lấy một cây đuốc rồi đi về một phía.
Hạ Tích Thần nhìn về phía trước, hy vọng trong mắt cũng dần tắt ngúm.
Ở trước mặt cậu hiện tại là một ngôi một nho nhỏ nằm dưới vách đá lớn cạnh hồ nước.
Hạ Tích Thần vừa nhìn thấy ngôi mộ thì liền run rẩy bám lấy Linh Ưu mà lắc đầu ngoày nguậy.
Cậu không muốn tới đó!
Cậu không muốn nhìn thấy ngôi mộ đó!
Không muốn!
“Tích Thần! Cho dù nhóc không tới đó, không muốn nhìn thấy ngôi mộ kia thì cũng không thể thay đổi sự thật là Hill đã chết rồi!” Linh Ưu giữ chặt Hạ tích THần lại, đanh mặt nói.
Hạ Tích Thần ngơ ngác nhìn cô.
“Hill đến lúc chết thì vẫn cố hết sức cuối cùng cầu xin tôi đi cứu cậu. Bây giờ nó chết rồi thì cậu lại ngay cả viếng mộ nó một chút cũng không viếng sao?”
Hạ Tích Thần nhìn về phía ngôi một đang nằm lẻ loi bên kia, có mấy con đom đóm lập lòe bay lượn, ánh trăng yếu ớt chiếu qua tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc, tình cảnh thê lương đến không hiểu được.
Cô nói đúng, cậu chính là muốn chạy trốn, cậu chỉ là nghĩ rằng nếu cậu không nhìn thấy ngôi mộ đó, thì Hill vẫn còn sống ở đâu đó, đang tinh nghịch chơi đùa những trò chơi của riêng nó.
Hoặc là nó lại đang trốn cậu mà ăn vụng thịt, đợi đến khi bị cậu bắt gặp thì sẽ cười hì hì mà đưa cái xương chỉ còn chút thịt ra mà hỏi cậu có muốn ăn hay không?
Chỉ là, cô cũng đã đúng!
Cậu chạy trốn như vậy có khác nào đang chối bỏ người bạn của mình?
Khác nào cậu đang từ bỏ đi tình bạn của họ bấy lâu?
“Tình yêu đôi khi thật quá khó khăn, nếu chúng ta không đủ mạnh mẽ, chúng ta liền đánh mất yêu thương.”