Bác sĩ Thẩm nhìn chằm chằm Linh Ưu, nụ cười trên môi có chút rạn nứt.
“Không phải trước đó đều muốn cho tôi bay màu sao? Bây giờ lại muốn hợp tác với tôi, các người nói xem, các người đang có âm mưu gì?” Linh Ưu tiếp tục hất mặt mà hỏi.
“Không giấu gì Vũ tiểu thư. Quả thật phải có cô thì mới có thể tìm được đường đi đúng. Nhưng mà chỉ có chúng tôi thì cô mới có thể biết cách để mà tìm đường. Vậy, cô sẽ hợp tác chứ?” Bác sĩ Thẩm lại tiếp tục nở nụ cười.
“Hợp tác chứ?” Hàng Duật Khanh ở bên cạnh cũng đẩy đẩy kính mà hỏi theo.
“Nói như vậy thì có nghĩa là tôi có kỹ năng đó chỉ là không biết cách dùng thôi đúng không?” Linh Ưu một mặt đầy vẻ học hỏi mà hỏi lại.
“Đúng vậy.” Bác sĩ Thẩm tưởng cô đồng ý, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn.
“Ồ, vậy tôi tự mò.” Linh Ưu nói xong thì liền kéo Hạ Tích Thần đi lần hai.
Không phải chỉ là cách dùng thôi sao?
Người già đầy kinh nghiệm như cô có gì mà không làm được!
Hệ thống! Dùng thế nào?
[Không phải cô vừa nói là cô không gì không làm được sao?] Hệ thống khinh bỉ liếc nhìn cô một cái.
Ồ, vậy thì chuyện này tôi m không được, anh giúp tôi đi.
[Vô liêm sỉ!]
Không cần nhấn mạnh vào sự thật.
[...]
Linh Ưu hơi liếc nhìn về đằng sau thì phát hiện ra lúc này ba người kia đang đi theo cô ở đằng sau.
“Tích Thần, cắt đuôi bọn họ đi.” Linh Ưu buông cánh tay của Hạ tích Thần ra, chuyển sang nắm tay của anh: “Chuẩn bị chạy thôi.”
Hạ Tích Thần liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay của mình, mặt hơi đỏ lên rồi gật gật đầu, sau đó liền nắm tay cô chặt hơn.
Ngay sau đó, Hạ Tích Thần liền đưa tay còn lại lên, phòng ra một luồng hoa điện mạnh mẽ ra đằng sau lưng, rồi hai người lập tức bỏ chạy.
Bác sĩ Thẩm là người đầu tiên phản ứng lại, đánh một ngọn lửa về phía hai người.
Linh Ưu phản ứng rất nhanh liền tránh được, nhưng cái túi đeo chéo của cô thì không may mắn như vậy, trực tiếp đứt ra rồi rơi xuống đất.
Lúc rơi xuống cái túi xách còn bị mấy đóa hoa điện đánh trúng cho cháy đen.
Cả hai cứ như vậy mà liên tục chạy vòng vèo khắp nơi, sau khi chắc chắn là đã cắt đuôi được hai người kia thì mới ngừng lại.
Linh Ưu vừa ngồi xuống, thì cái đồng hồ thông minh trên tay của cô đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó nó liền sáng lên, và bắt đầu cập nhật cái gì đó.
Vài giây sau thì nó rốt cuộc cũng đã cập nhật xong, thứ mà nó cập nhật chính là mấy cái ứng dụng nằm trong cái thiết bị điều khiển ở thế giới thực kia.
Có lẽ là do điện thoại của cô vừa nãy để trong cái túi xách bị hỏng rồi, cho nên bây giờ nó mới cập nhật vào đây.
Chỉ cập nhật ứng dụng, bản đồ, hoàn toàn không có Lâm Khanh Khanh trong đó, cô đã thử gọi cô ấy vài lần nhưng đều không được.
Cái điện thoại đáng thương của cô lúc này đang nằm trong tay của bác sĩ Thẩm.
Ông ta nhíu mày nhìn cái điện thoại đã cháy đen, rồi liếc nhìn qua Lam Tinh Kỳ đang đứng bên cạnh: “Có sửa được không?”
Lam Tinh Kỳ cầm lấy cái điện thoại, bàn tay của cô ta lúc này đột nhiên phát sáng xanh, vài giây sau đó thì cái điện thoại liền trở lại toàn vẹn như cũ.
Bác sĩ Thẩm cầm lấy cái điện thoại rồi nhanh chóng mở nó ra, nhưng bên trong lại không còn gì cả, ngay cả một cái ứng dụng nhỏ cũng không.
Chỉ có một cái màn hình điện thoại trống trơn, dù có làm gì cũng đều không được.
{Đã hủy toàn bộ dữ liệu.}
Linh Ưu cực thỏa mãn mà nhìn cái thông báo trên màn hình đồng hồ của cô, rồi mới cất nó đi.
Bản đồ ở trong cái thiết bị kia cho cô không thể dùng được ở đây, vừa rồi cô đã thử xem hết nhưng không thấy.
Trong lúc cô còn đang định tắt đồng hồ thì đột nhiên trên màn hình hiện lên thông báo có muốn đồng bộ hóa thiết bị không?
Cùng với đó là hình ảnh cái điện thoại của cô.
Thế là cô tiện tay xóa luôn dữ liệu ở bên kia.
“Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Hạ Tích Thần thấy cô tắt đồng hồ đi thì liền hỏi.
“Làm gì nhỉ?” Linh Ưu nói xong thì liền liếc nhìn hệ thống.
[Hừ!] Nhìn tôi làm gì? Mới không chỉ cho cô biết!
[Dùng máu của cô ấy.] Thấy cô đáng thương tôi mới nói đấy! Hừ!
“Dùng thế nào?”
[Trét lên tường.]
“Ồ.”
[...] Cô chỉ ồ một cái như vậy thôi sao? Ngay cả một lời cám ơn cũng không có! Tra nữ!
Linh Ưu nhìn bức tường bên cạnh, trên tường có một đường kẻ màu đen hơi lõm vào bên trong một chút.
Linh Ưu nhíu nhíu mày sờ sờ đường kẻ đó, cô vừa sờ mấy cái thì liền nhìn thấy ngón tay mà cô dùng để sờ đột nhiên lại đỏ lên.
Chính là loại đỏ khi mà bị ánh sáng chiếu vào.
Cô liền lấy ra một con dao gọt trái cây, cứa lên ngón tay một vết nhỏ.
“Tiểu Kha! Cô làm gì vậy?” Hạ Tích Thần vừa thấy cô rạch tay thì liền có chút hốt hoảng.
Hệ thống thấy vậy liền khinh bỉ nhìn anh một cái.
Chỉ đứt một xíu như mắt muỗi thôi, có cần cuống lên vậy không?