Bên trong rừng rậm um tùm ẩn chứa không biết bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần không chú ý một chút thôi thì không biết sẽ có nguy hiểm gì ập đến.
Linh Ưu bực bội giựt con vắt đang bám lên ống tay áo của cô ra mà vứt xuống đất.
Thật không hiểu được mấy con vắt này nữa rồi, rõ ràng là cô đã bịt kín hết cả người rồi, vậy mà tụi nó vẫn bâu vào cho được.
Xẹt xẹt-------------
Linh Ưu nhìn qua nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy ở đó có một con rắn đáng thương đã chết không kịp ngáp.
[Ôi! Ôi! Ký chủ, cô mau nhìn bên kia đi! Có lợn rừng ở phía bên kia kìa! Cô mau mau bắt nó cho tôi đi!] Đi được một đoạn nữa thì đột nhiên hệ thống xông qua chỗ cô mà liên tục kéo cô.
“...” Một ngày trừ ăn với uống ra thì anh làm được gì hả!
15 phút sau đó.
Linh Ưu trợn mắt nhìn con lợn rừng béo ú đang được Hạ Tích Thần quay quay trên bếp lửa mà thèm đến rỏ dãi.
Thơm quá!
[Ký chủ, cô mau phết cái này lên trên người nó thì mới càng thêm thơm ngon hơn!] Hệ thống hề hề sáp tới, đưa ra một cái lọ hương liệu gì đó.
“Con lợn rừng lớn như vậy thì đến bao giờ mới chín?” Lâm Khanh Khanh đột nhiên hỏi một câu.
“Hay để tôi dùng điện đốt nó xem sao?” Hạ Tích thần vừa nói thì trên tay liền xuất hiện tia điện.
“Được không?” Linh Ưu vừa phết hương liệu vừa hỏi.
“Ừm, chỉ cần điều chỉnh mạnh yếu một chút là được.” Hạ Tích Thần gật gật đầu.
Đồng thời trên tay của anh cũng xuất hiện mấy đóa hoa điện.
Quả nhiên là con lợn chín nhanh hơn rất nhiều, thịt vừa mới được chia ra thì hệ thống đã nhanh chóng réo gọi cô đưa cho anh.
Linh Ưu liếc nhìn hệ thống một cái mà không nói gì.
Cả ba ăn uống xong xuôi thì mới tiếp tục đi tiếp, đến tối, cả hai mới dừng lại trên một tảng đá để mà nghỉ ngơi.
Họ cứ đi rồi nghỉ như vậy trong suốt hai ngày thì rốt cuộc cũng nhìn thấy khu vực ngập sương mù phía trước.
Hạ Tích Thần duy trì tường hoa điện xung quanh, ngăn không cho mấy loại động vật nào đó làm hại tới họ, mà cũng để tranh lạc nhau giữa rừng.
[Xem ra là tới được nơi cần tới rồi nhỉ?] Hệ thống đột nhiên nói một câu, Linh Ưu nhìn anh một cái rồi nhíu mày nhìn phía trước, nhưng mà vẫn không thể nhìn thấy gì ở cái nơi đầy sương mù này.
Nhưng mà đi thêm được một lúc, thì cô cũng đã biết được họ đã đi tới đâu.
Kiến trúc màu xám trắng đứng sừng sững trước mặt họ, kiến trúc này nhìn qua hiện đại hơn thiết lập của thế giới này rất nhiều lần.
Mà quan trong là lúc này của của nó lại đang mở toang ra, để lộ hàng lang dài đằng đẵng bên trong.
Hạ Tích Thần thử để cho mấy đóa hoa điện vào bên trong thử xem có thứ gì hay không, rồi mới yên tâm mà đi vào bên trong với Linh Ưu.
Linh Ưu đi vào bên trong rồi quay đầu nhìn ra ngoài, sương mù chỉ vào tới ngang cửa, rồi sau đó liền ngừng ở bên ngoài, không có dấu hiệu vào bên trong nữa.
Được thôi, cái nơi này mà còn có rừng rậm nhiệt đới thì đám sương mù không có gì là lạ.
Hành lang này rất dài, lại còn vô cùng ngoằng nghoèo, đi mãi nhưng vẫn chưa thấy điểm kết thúc.
Đi được khoảng tầm hai tiếng thì Linh Ưu và Hạ Tích Thần liền nhìn thấy hai cây màu đen đang đứng trước mặt, cùng với đó còn có cả bác sĩ Thẩm.
Hai nhóm người cứ như vậy mà âu yếm nhìn nhau.
“Vũ tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”Bác sĩ Thẩm mỉm cười chào cô một tiếng.
“Âm hồn bất tán.” Linh Ưu bĩu môi nói.
Bác sĩ Thẩm vẫn cứ giữ nụ cười thương mại ở trên môi: “Thật ngại quá, hiện tại chúng tôi đang phải làm chuyện chính sự, không có hứng gây sự, hy vọng Vũ tiểu thư thông cảm.”
“Hôm nay tôi chỉ gây sự với người thôi, nên ông yên tâm.” Linh Ưu nắm lấy tay của Hạ Tích Thần, nghênh ngang bước qua ông ta.
Lúc đi ngang qua ông ta, cô lại liếc nhìn ông ta một cái.
Đi được một lúc sau, hai nhóm người lại gặp nhau lần nữa.
“Vũ tiểu thư, lại gặp nhau nữa rồi.” Bác sĩ Thẩm tiếp tục nở nụ cười thương mại.
Linh Ưu “...” Không đúng!
Các người còn chơi trò dịch chuyển tức thời à?!?
“Tiểu Kha, chúng ta đi một vòng rồi.” Hạ Tích Thần nhìn lối đi mà họ vừa đi ra, nói.
“Vũ tiểu thư, có hứng thú hợp tác không?” Lúc này thì đột nhiên bác sĩ Thẩm lại nói một câu.
“Hợp tác? Tại sao tôi lại phải hợp tác với các người?”
“Bởi vì hiện tại chỉ có hai chúng ta cùng hợp tác thì mới có thể tìm được đường ở đây.” Bác sĩ Thẩm duy trì nụ cười trên môi.
“Ồ, tại sao nếu tôi đi cùng với mấy người thì mấy người sẽ tìm được lối ra? Tôi thấy hình như các người vốn luôn đứng đây phải không? Vậy nghĩ là mấy người cũng không biết đi đâu về đâu, vậy thì tại sao có tôi thì các người lại có thể tìm được đường? Tôi còn có công năng tăng trí thông minh à?” Linh Ưu khoanh tay trước ngực, một hơi nói hết.
Bác sĩ Thẩm “...”