“Có chuyện gì vậy?”
Ngay lúc mà mọi người còn đang rối loạn với những suy đoán của mình thì Vương Cẩn Mặc đột nhiên xuất hiện.
Vương Cẩn Mặc liếc nhìn Quân Linh Ưu một cái rồi nhanh chóng đi tới trước mặt ông cụ Vương: “Ông nội, vừa rồi con bận chút chuyện nên xuống đây trễ, ông không trách con chứ?”
Quân Linh Ưu trừng mắt nhìn anh ta.
Vậy mà đã khiêu vũ xong rồi à?
"Hừ! Thằng nhóc nhà con lại bày trò gì nữa rồi?" Ông cụ Vương hừ một tiếng, đầy ghét bỏ liếc nhìn Vương Cẩn Mặc một cái, "Quà của ông đâu?"
Vương Cẩn Mặc nhếch môi nhìn ông ấy rồi nhanh chóng lấy ra một cái hộp được điêu khắc tinh xảo.
Ông cụ Vương nhanh chóng nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một cái vòng ngọc.
Những người khác vừa nhìn thấy cái vòng này thì liền hít sâu một hơi.
Cái vòng màu xanh xám, được chạm khắc tỉ mỉ từng chi tiết một, những hoa văn trên chiếc vòng uốn lượn đầy sinh khí.
Quân Linh Ưu liếc nhìn cái vòng đó, cô cảm thấy cả cái vòng này chỉ viết lên hai chữ duy nhất: Đắt tiền!
Mà ông cụ Vương sau khi nhận được cái vòng thì liền vui vẻ ra mặt, liên tục ngắm nghía cái vòng, vừa luôn miệng kêu ‘Tốt, tốt’.
Mà lúc này thì những người đang vây quanh thì cũng đều tập trung khen ngợi cái vòng, mà cũng khen ngợi cả Vương cẩn Mặc khiến cho ông cụ vui tới cười tít cả mắt.
Quân Linh Ưu nhìn hai người đang diễn vở ông hiền cháu hiếu kia thì liền cảm thấy có chút chướng mắt, tay trái của cô nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay phải, ngón trỏ của tay phải thì nhẹ nhàng đặt lên môi, đôi mắt mỏ to hơi chớp, bày ra dáng vẻ ‘Tôi đây rất ngây thơ’: “Anh Cẩn Mặc, không biết anh có nhìn thấy chị Thanh Thanh ở đâu không?”
Vương Cẩn Mặc nghe thấy cô nói như vậy thì hơi nghiêng đầu sang nhìn cô, trong ánh mắt có chút chán ghét: “Không thấy! Thế nào? Có chuyện gì?”
“Lạ thật đấy! sao vừa nãy lại có người nói là thấy anh và chị ấy ở cùng với nhau?” Quân Linh Ưu liếc mắt sang cô gái vừa nãy, trên khuôn mặt vẫn là vẻ thiên chân vô tà.
“Tôi… Có lẽ là tôi nhìn nhầm mà thôi!” Cô gái kia vừa đối diện với ánh mắt của Vương Cẩn Mặc thì liền rụt cổ lại.
“Vậy thì không hay rồi! Không lẽ là chị Thanh thanh đi lạc rồi? Vừa rồi em đã tìm khắp nơi mà không thấy chị ấy ở đâu cả, em vốn định tới phòng của anh thì lại nghe người giúp việc trong nhà nói là anh đang bận nên vẫn chưa tới mà thôi!” Quân Linh Ưu chớp chớp mắt, bày ra vẻ đầy lo lắng mà nói.
Vương Cẩn Mặc nhíu chặt đôi mày mà nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Vừa rồi Nhậm Thanh Thanh đã nói với anh ta là vừa nãy dường như có người đứng bên ngoài phòng quay lén hai người họ hành sự, mà lúc này Nhậm Thanh Hoan lại ứng xử có chút kỳ lạ.
Mà câu nói này của cô cũng vậy, cả câu đều đang ám chỉ rằng vừa nãy Nhậm Thanh Thanh chỉ có thể là ở cùng với anh ta.
“Vậy thì xem ra là do cô tìm chưa kỹ rồi, dù sao thì vẫn còn những tòa nhà phụ nữa.”Vương Cẩn Mặc khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vẫn không ngừng dò xét Quân Linh Ưu.
Quân Linh Ưu thì vẫn cứ như vậy mà ngây ngô cười nhìn anh ta, hoàn toàn hóa thân thành vị hôn thê nho nhỏ đang lo lắng cho chị và có chút ghen tuông: “Cũng phải thôi, anh và chị thanh Thanh sao có thể ở cùng nhau được chứ? Anh là vị hôn phu của Tiểu Hoan mà!”
Vương Cẩn Mặc tiếp tục nhíu mày nhìn Quân Linh Ưu, nhìn chăm chú tới mức sắp nhìn ra một bông hoa trên mặt cô vậy, còn Quân Linh Ưu thì cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, trên mặt còn hơi đỏ lên.
Nhưng mà trong lòng cô thì đã sớm phỉ nhổ không biết bao nhiêu lần rồi.
Con mẹ nó! Tởm chết bản cô nương rồi!
[Ký chủ nghĩ sao về việc đi làm diễn viên? Tôi thấy cô có vẻ vô cùng thích hợp đó!] Hệ thống vừa ngồi xem vừa tấm tắc khen ngợi,
Tôi sợ!
[Cô cũng không cần phải sợ nha! Khả năng của cô tốt đến như vậy! Không cần lo thiếu ăn.]
Tôi chính là sợ nếu tôi đi làm diễn viên thì những diễn viên khác sẽ tức chết vì mất chén cơm đó!
Tôi là người độc ác vậy sao?
Tôi rất lương thiện!
[...] Tôi ngồi đây chờ cô tự vả vào mặt mình!
“Cha, dì.”
Ngay lúc này thì một giọng nói đột ngột vang lên, Nhậm Thanh Thanh không biết xuất hiện từ đâu ra.
Sau đó thì mới nhanh chóng đi tới đứng bên cạnh cha Nhậm.
“Chị đã ở đâu vậy?” Em thật rất lo cho chị đó!” Quân Linh Ưu vừa nhìn thấy cô ta thì liến nhanh chóng đi tới mà kéo tay của cô ta làm nũng.
“Chị đi ra đằng sau nhà chính ngắm hoa một chút rồi quên mất thời gian.” Nhậm Thanh Thanh bị Quân Linh Ưu kéo tay làm nũng thì liền có chút khó chịu nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.
“Cô thật sự ở đó sao? Vậy thì tại sao tôi lại không nhìn thấy cô?” Ngay lúc này thì Khúc Tiếu Vy vốn vẫn luôn im lặng đột nhiên lại lên tiếng.
Nhậm Thanh Thanh vừa nhìn thấy Khúc Tiếu Vy thì hơi giật mình, ánh mắt lại bất giác nhìn về phía tay của cô ấy.
Ngay khi nhìn thấy cái điện thoại trên tay của cô ấy thì Nhậm Thanh Thanh liền thầm giật mình, trong lòng cũng liền có chút rối loạn.
Người lúc đó là cô ấy sao?
“Có lẽ là lúc mà cô tới đó thì tôi đã đi sang nơi đó rồi! Vì sau đó tôi còn đi lạc tới mấy nơi khác nữa!”
Nhậm Thanh Thanh nói xong thì cũng thầm quan sát Khúc Tiếu Vy, cũng thu được hình ảnh cô ấy nắm chặt lấy cái điện thoại có chút tức giận.
Vừa nhìn thấy như vậy thì trong lòng của cô ta cũng có chút chùng xuống.
Mà ngay lúc này thì ông cụ Vương dường như cũng cảm thấy không khí có chút không thích hợp, liền ho khan mấy cái,rồi lên tiếng để mà thu hút sự chú ý của những người đang ở đây.