Quân Linh Ưu đi một vòng quanh bữa tiệc nhưng vẫn không nhìn thấy người bị cơ hội kia của cô đang ở đâu.
Cô liền dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà đi vào bên trong nhà chính của nhà họ Vương.
Hiện tại sắp đến giờ tổ chức tiệc sinh nhật cho ông cụ Vương, cho nên trong người chính có rất nhiều người đi ra đi vào.
Nhưng dù sao thì cô cũng mang tiếng là vị hôn thê của Vương Cẩn Mặc, mà nguyên chủ cũng thường xuyên ra vào nhà chính, cho nên dù thấy cô đi vào cũng không mấy ai để tâm tới.
Rẽ qua rẽ lại một lúc lâu thì rốt cuộc cô cũng tìm tới được nơi cần tới.
Cánh cửa phòng khép hờ lại, giống như là có người quên đóng cửa, mà bên trong thi thoảng lại truyền ra âm thanh bum bà bum không dành cho con nít nghe.
Quân Linh Ưu thò đầu nhìn vào bên trong một cái sau đó thì ngay lập tức rút đầu ra.
Ừm! Quả nhiên là mùa xuân rạo rực, chim bướm vờn quanh!
Tội lỗi tội lỗi!
Vừa rồi hai người kia không bị cô làm cho gián đoạn đó chứ?
Đang trong đêm tình mùa xuân như thế này mà bị cô phá hỏng thì lão già này cảm thấy tội lỗi đến chết mất thôi!
Làm hăng say tới vui vẻ như vậy, xem ra là rất thích đây!
Vẫn nên quay phim lại lúc nào đem ra cho hai người họ coi lại, ôn lại kỷ niệm một chút!
Quân Linh Ưu nhanh chóng lôi điện thoại ra mà mở chế độ quay phim ra vui sướng quay phim lại.
[...] Xem mấy thứ này với vẻ mặt như vậy, ký chủ quả nhiên là cái đồ biến thái chúa!
Ngay lúc mà cô vừa đưa điện thoại vào trong thì người bên trong đột nhiên ngừng động tác lại.
Quân Linh Ưu “!!!” Chết! Không phải phát hiện ra cô rồi đó chứ? Vậy thì có nên dùng video để uy hiếp hai người này luôn không?
Uy hiếp thì có được nhiều tiền không?
Chắc nhiều…
Vậy thì ngon quá!
Quân Linh Ưu vui sướng nhìn vào video đang quay trong điện thoại, vốn tưởng đã bị hai người kia phát hiện ra, thì ngay lúc này khi nhìn vào thì mới biết, hóa ra là hai người này múa một loại động tác chán rồi liền đổi động tác.
Lại có thể làm ra động tác khó tới như vậy!
Thật là bái phục!
15 phút sau đó.
[Ký chủ, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, cô còn định ngồi đây đến bao giờ?] Hệ thống ghét bỏ nhìn cô gái đang ngồi xổm bên ngoài cửa phòng, vẫn đang chăm chú quay phim kia.
Quân Linh Ưu liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại một chút, quả thật là bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, vẫn nên là xuống dưới sớm một chút.
Cô thụt sang ngồi xổm bên tường, nhanh chóng bấm lưu video lại sau đó lại còn rất lưu loát mà đưa lên một trang lưu trữ trên mạng.
Như thế này thì dù có bị đập nát điện thoại thì vẫn còn đó!
[...] Có cảm giác ký chủ làm mấy chuyện như thế này vô cùng lưu loát và kinh nghiệm đầy mình là thế quái nào?
Quân Linh Ưu vui vẻ đứng dậy, sửa lại tà váy rồi mới nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhậm Thanh Thanh lúc này vốn dĩ đang say trong cuộc đê mê thì đột nhiên lại nhìn thấy bên ngoài loáng thoáng chiếc điện thoại cùng với bóng người thì liền có chút hốt hoảng.
Vốn định nói gì đó với Vương Cẩn Mặc, nhưng những lời nói đó nhanh chóng bị anh ta chôn vùi trong một nụ hôn sâu.
Lúc Quân Linh Ưu xuống dưới thì cũng vừa lúc bữa tiệc bắt đầu.
Một ông cụ được người hầu dìu đi ra từ một biệt viện ở phía bên trái nhà chính đi ra rồi nhanh chóng đi tới ngồi vào ghế chủ tọa.
Mọi thứ đều diễn ra hết sức trôi chảy, ông cụ Vương được người ta vây quanh mà chúc mừng liên tục, những món quà đắt tiền liên tục được đưa ra.
Quân Linh Ưu thì chỉ đơn giản chỉ cần lôi ra một mớ lời chúc được gom góp từ trong mấy bộ truyện tổng tài có nữ phụ trà xanh thường thấy, rồi lôi quà do mẹ Nhậm chuẩn bị từ trước ra rồi tặng cho ông cụ.
Ông cụ vừa nhìn thấy cô thì đã vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu nói, “Tốt, tốt.”
Quân Linh Ưu sau đó còn bị ông cụ kéo lại mà hàn huyên một hồi, xét thấy ông cụ này bình thường đối với nguyên chủ rất tốt nên Quân Linh Ưu cũng cố mà diễn tiếp vai diễn ngoan ngoãn của mình.
“Sao lại không thấy cậu Vương đâu nhỉ?” Không biết là trong đám người đột nhiên có ai đó đặt ra câu hỏi này.
“Lạ thật, từ lúc bắt đầu vẫn luôn không thấy.”
“Sao lại như vậy nhỉ? Vừa nãy tôi còn thấy cậu Vương đang tiếp khách đằng kia mà?”
“Có ai thấy Nhậm Thanh Thanh đâu không?” Ngay lúc mà mọi người còn đang hoang mang thì Khúc Tiếu Vy đột nhiên xuất hiện rồi trầm mặt hỏi một câu như vậy.
“Nhậm Thanh Thanh? Sao đột nhiên lại nhắc tới Nhậm Thanh Thanh ở đây?”
“Cô ta xảy ra chuyện gì sao?”
“Vừa nãy hình như thấy cô ta đứng cùng với cậu Vương thì phải?” Một cô gái trong số đó đột nhiên lên tiếng.
Ngay khi cô ấy dứt lời thì mọi người xung quanh đột nhiên cũng im bặt, như đã hiểu được cái gì đó.
Mà có một số người lại còn nhìn về phía Quân Linh Ưu bằng ánh mắt như đang coi kịch vui.
Quân Linh Ưu “...” Có xem kịch vui thì cũng đừng có nhìn bà đây như vậy!
Lũ thiểu năng này!
[...] Đôi lúc không hiểu được vì sao ký chủ lại mắng người!
…
Bởi vì mình cũng là một editor, mà chỗ mình làm thì yêu cầu vấn đề thuần Việt rất cao nên có nhiều từ mình trực tiếp để thuần Việt.
Giống như từ cậu Vương hay Vương thiếu mà mọi người vẫn biết.
Nếu mọi người thấy việc này khiến mọi người khó chịu khi đọc thì cứ nói để mình sửa lại.