Edt : Nhan
Nụ hôn của cô tới vội vàng không kịp chuẩn bị, Cố Vân Thâm cứng đờ, vô thức đưa tay giữ sau gáy cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô bướng bỉnh gặm môi hắn, lại liếm liếm.
Cố Vân Thâm chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt ý dâng lên, theo bản năng từ bị động thành chủ động, hôn thật sâu.
Lần trước hôn cô, hắn có chỗ cố kỵ, không toàn tâm.
Lần này hắn không muốn quản nguy hiểm gì nữa, chỉ muốn tận lực cướp lấy sự ngọt ngào của cô.
Cô là người cũng được, là yêu cũng được.
Hắn đều không quan tâm.
Kiếp trước và kiếp này hai đời cộng lại, hắn đối với cô có tình cảm đặc thù như thế.
“Ưm......” Khúc Yên nằm trong lồng ngực hắn, giọng nói mềm nhũn, “Em không đè lên miệng vết thương của anh chứ?”
“Không.” Cố Vân Thâm tiếp tục chặn môi cô lại, nóng bỏng mãnh liệt.
Cảm giác hắn kiềm chế đã lâu như trong nháy mắt lao ra, hắn không để ý đến điều đó, kéo mũi tiêm cản trở trên mu bàn tay một cái, xoay người đè cô xuống giường...
“Miệng vết thương của anh......” Khúc Yên giật mình hô, “Sẽ đè lên bụng anh đấy!”
Cố Vân Thâm căn bản vốn không để ý tới, vùi đầu vào môi, cổ cô, hôn càng ngày càng mãnh liệt.
Nhiệt độ không khí trong phòng bệnh dường như lên cao.
Lúc trước Cố Vân Thâm có bao nhiêu nhẫn nại cùng mạnh miệng thì bây giờ có bấy nhiêu kịch liệt cháy bỏng.
Khúc Yên như bị hắn hòa tan.
Trên người hắn thật nóng.
“Anh Thâm--”
Cửa phòng bệnh thình lình bị người khác đẩy ra, “Anh đã ngủ chưa? Vừa rồi Khúc tiểu thư tới thăm anh, bảo tôi đi mua cà phê, nhưng hình như cô ấy đã rời đi......”
Trong tay A Lương là hai cốc cà phê, đẩy cửa trông thấy cảnh trên giường bệnh. Nam nữ quấn quýt nhau, lập tức đỏ mặt quay đầu xông thẳng ra ngoài, trong miệng còn hô, “Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì! A, hôm nay tôi quên đeo kính, cái gì cũng không nhìn thấy!”
Khúc Yên nhịn không được bật cười.
Cái gì cơ, cô và Cố Vân Thâm chỉ hôn thôi mà, cũng không làm gì trên giường bệnh.
Bị A Lương quấy rầy như vậy, Khúc Yên lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đẩy Cố Vân Thâm ở trên người cô một chút: “Để em xem miệng vết thương của anh, có phải bị nứt ra không.”
Cố Vân Thâm trừng mắt liếc cánh cửa bị Lương đóng chặt, xoay người nằm nghiêng sang bên cạnh.
Khúc Yên ngạc nhiên phát hiện: “Anh Thâm, anh xem, anh có thể dùng đầu gối để xoay người!”
Cố Vân Thâm liếc chân mình, tiếp đó nhìn về phía cô: “Em gọi anh là gì?”
“Anh Thâm.” Khúc Yên mỉm cười, mắt hạnh kiều diễm mềm mại, cánh môi đỏ thắm bị hắn hôn như hoa anh đào.
Đẹp đến nỗi trái tim rung động.
Cố Vân Thâm nhịn không được, ngồi dậy, lại hôn cô một chút.
“Anh đừng làm ẩu......” Khúc Yên khẽ đẩy hắn, “A Lương ở bên ngoài, nói không chừng lại xông vào.”
“Hắn dám xông vào nữa, ngày mai anh đuổi việc hắn.” Cố Vân Thâm, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại của cô, một lát sau mới nói, “Có thể là bởi vì anh hai rơi vào trạng thái ngủ say, cho nên anh cảm giác hàn khí trên hai chân tản đi rất nhiều, có thể nhúc nhích một chút.”
“Chỉ cần anh hai anh hoàn toàn rời khỏi thân thể của anh, anh liền có thể hoàn toàn bình phục.” Khúc Yên liếc mắt nhìn bụng hắn.
Hắn vốn mặc đồng phục bệnh nhân, bây giờ cúc áo bị bung mất mấy viên.
Mặc dù hắn gầy nhưng lại có cơ bắp cuốn hút, hiển nhiên là chăm chỉ tập luyện trước khi xảy ra tai nạn.
Khúc Yên vén áo hắn lên, “Em xem một chút.”
Cố Vân Thâm bỗng dưng bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô: “Em còn làm bậy nữa là anh thật sự không nhịn được.”
“Không nhịn được cái gì?” Khúc Yên chê áo hắn vướng, dứt khoát thay hắn cởi hết cúc ra, nhìn thấy vải màu trắng quanh phần bụng đã đỏ hồng rướm máu, đau lòng nói, “Anh xem, vết thương thật sự nứt rồi.”
Cô chạm nhẹ băng gạc.
Hô hấp Cố Vân Thâm nặng nề, cũng không biết là đau hay là nhột.
Hắn khàn khàn nói: “Yên nhi, mau rút tay về.”