Edt : Nhan
“Em......” Ánh mắt Cố Vân Thâm dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn dí dỏm của cô.
Gương mặt này, không khác kiếp trước.
Nhưng kiếp trước, lúc nào Khúc Yên cũng buồn rầu đau khổ, phiền muộn đầy oán khí.
Cô nói chuyện khắc nghiệt, lòng đầy suy nghĩ làm thế nào để kéo bạn trai cũ Lương Tấn chết chung.
Trong ánh mắt của cô, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy ánh sáng trong suốt như vậy.
“Em trọng sinh?” Cố Vân Thâm thăm dò.
“Không phải, anh đoán lại đi.” Khúc Yên đưa tay nhẹ nhàng sờ lên chiếc kim đâm vào mu bàn tay hắn, “Có đau không?”
“Em giống anh hai của anh, ở nhờ trong cơ thể Khúc Yên?” Cố Vân Thâm cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của cô nhu hòa mơn trớn trên mu bàn tay hắn.
Cô không phải quỷ, cô là người.
Khác anh hai.
“Gần đúng.” Tay Khúc Yên chuyển qua mặt hắn, nghịch ngợm nhéo má, “Nếu như em nói em là yêu, anh có sợ không? Có thể là hồ ly tinh đó nha?”
Cố Vân Thâm nhẹ cong môi: “Sợ em hút dương khí của anh sao? Anh cũng đã thảm như vậy rồi, nếu em thật sự muốn hại anh, trong lòng có dễ chịu không?”
“Hồ ly tinh lại không có lương tâm, sao có thể băn khoăn?” Khúc Yên khẽ nhếch môi, giả vờ muốn cắn hắn, liếm bên cổ hắn một chút, “Cẩn thận em ăn anh!”
“Đừng gây chuyện.” Cố Vân Thâm hơi quay mặt đi, tai không hiểu sao nóng lên, “Chúng ta đang nói chuyện đứng đắn.”
“Em chỉ có thể để anh đoán, không thể nói cho anh đáp án.” Khúc Yên mềm giọng nói, “Giống như lúc trước anh có bí mật không thể nói cho em biết, em cũng có chuyện không thể nói.”
Đây là một trong những điều kiện của khế ước.
Cô không thể nói thân phận thật của cô cho người trong thế giới nhiệm vụ.
“Hồn phách anh hai ở trong cơ thể anh, em không sợ sao?” Cố Vân Thâm hỏi lại.
Loại chuyện kì quái tâm linh thế này, nếu là cô gái khác đã sớm bị hù cho chạy mất.
“Anh cũng không sợ hành động bắt quỷ kỳ kỳ quái quái của em thì sao em phải sợ?” Khúc Yên cong mắt cười, “Hai chúng ta là người cổ quái nhất trên thế giới này, có phải rất xứng đôi hay không?”
Cố Vân Thâm đưa tay chọc nhẹ lúm đồng tiền lộ ra lúc cô cười lên.
Đã sớm muốn chọc như thế.
Cuối cùng cũng có thể để bản thân làm điều đó.
“Sao anh chọc em?” Khúc Yên bắt lấy ngón tay hắn, làm dáng vẻ tức giận, cắn đầu ngón tay hắn một cái.
Cố Vân Thâm cười nhẹ một tiếng, thu tay lại, mở miệng nói: “Vừa rồi em làm gì với anh trai anh vậy? Anh ấy rơi vào trạng thái ngủ say thì sẽ không đi ra làm hại em chứ?”
Điểm chú ý của hắn cũng không phải bản thân mà là cô có thể bị thương hay không.
Khúc Yên chú ý đến hàm nghĩa trong lời nói của hắn, trong lòng ấm áp, trả lời: “Em dùng một loại pháp khí, anh có thể hiểu là đồ vật bắt yêu bắt quỷ, tạm thời áp chế lại hồn phách anh trai anh. Trong khoảng thời gian này anh ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng sớm muộn vẫn sẽ tỉnh lại.”
“Nếu như......” Cố Vân Thâm dừng lại phút chốc, nói, “Nếu như anh ấy tỉnh lại lần nữa, muốn gây bất lợi cho em, em cứ dùng pháp khí thôn phệ linh hồn anh ấy, không cần cố kỵ anh.”
“Vậy anh sẽ chết.” Khúc Yên lắc đầu, “Chẳng lẽ anh còn muốn chết một lần nữa sao? Anh sẽ không trọng sinh nữa đâu.”
“Đương nhiên anh không muốn chết.” Cố Vân Thâm trầm ấm chậm rãi nói, “Ý anh là tại thời khắc nguy cấp, em nhất định phải nhiếp hồn, bằng không cả em và anh đều sẽ chết. Cái này không có lợi.”
“Một mình anh chết là không lỗ sao?” Khúc Yên tức giận, buồn bực nói, “Em không muốn loại cẩu huyết 'anh vì em mà hi sinh', nếu anh dám hi sinh chính mình, em liền......”
Cố Vân Thâm ngưng mắt nhìn cô, hỏi: “Em sẽ làm gì?”
Khúc Yên hừ hừ, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi hắn.