Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Tang lễ được làm rất đơn giản, đơn giản đến mức ngay cả Ngũ phu nhân không có việc gì cũng phải châm chọc vài câu cũng lười làm cho sự việc tồi tệ hơn.
Thẩm Xán Nhược là nữ nhi duy nhất ngay tháng đầu kết hôn đã phải trở lại nhà mẹ đẻ túc trực bên linh cữu.
"Ai, thật là không có phúc khí, rõ ràng đã có núi dựa để hưởng phúc rồi."
Các loại nghị luận truyền đến, linh đường nho nhỏ căn bản không thể che lấp tiếng người ở dưới từ từ truyền lên.
Thẩm Xán Nhược quỳ trên mặt đất, đốt vàng mã trong chậu, áo tang trắng buộc đai đen, giống như tách biệt trong một thế giới khác.
"Thế tử Vĩnh Khang vương đến ──"
Áo đen dừng ở linh cữu, Lý Giám nhận hương, cắm ở trên bàn.
Thẩm Xán Nhược cúi đầu xuống, Lý Giám vịn hắn, "Nương tử."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nửa ngày cũng không nhận ra chính xác sự vật trước mắt, Lý Giám lại kêu một tiếng.
"...... Phu quân." Hắn hành lễ......
Hàn Yên tiến lên nâng hắn, thân thể mỏng manh giống như gió thổi một cái là bay.
"Thế tử, ngươi khuyên thiếu phu nhân một cái đi, đã ba ngày người không ăn cái gì rồi."
Chân mày Lý Giám nhíu chặt, "Ta biết rồi. Ở đây giao cho ta đi, trước ngươi cứ đỡ nàng xuống."
Hàn Yên gật đầu, nghiêng đầu nói: "Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi."
Nửa ngày, nàng cũng không được đáp lại, cẩn thận nhìn, phát hiện Thẩm Xán Nhược yên lặng nhìn chỗ đặt linh cữu. di.e;nd'an/le.q;uy'do.n Không biết tại sao sức lực lại rất lớn, căn bản không có biện pháp khiến nàng di chuyển.
Lý Giám bất ngờ đi đến, "Để ta."
Hắn giơ tay lên, theo một tiếng thét kinh hãi của Hàn Yên, một chưởng đánh vào sau gáy Thẩm Xán Nhược. Ngay sau đó, hắn bế ngang thân thể yếu đuối này, "Phòng của nàng ở đâu?"
Hàn Yên còn ngẩn ngơ, bị hắn lại quát một tiếng, vội vàng dẫn đường phía trước.
Ánh sáng ở đây rất ít, căn phòng tản ra mùi ẩm thấp, Lý giám do dự một chút, đây chính là chỗ ở của đại tiểu thư Thẩm gia sao?
Hàn Yên chỉnh trang lại giường đệm, "Thế tử có thể đặt thiếu phu nhân xuống được rồi."
Lý Giám cúi người, nhận thấy trên giường có một cỗ hương thơm mơ hồ, tựa như hương hoa mà không phải hoa, rất thoải mái.
Hàn Yên mang một cái ghế đến "Mời thế tử ngồi. Nô tì đi lấy một ít thức ăn cho thiếu phu nhân."
Lý Giám phất tay, Hàn Yên khom người lui ra, lặng lẽ quệt nước mắt.
Bóng cây loang lổ in trên mặt cửa sổ, bình sử chạm rỗng khắc hoa xinh xắn, nửa cành hoa tàn khô héo điêu linh, cánh hoa rơi xuống bị gió thổi qua khẽ vương trên bàn cùng ghế dựa bên cửa sổ.
Lý Giám vén màn lên, thấy gương mặt tái nhợt đang khép mi.
Hắn vươn tay, ngừng trên không trung, cuối cùng vẫn chạm lên đôi má gầy yếu kia.
Thiếu niên này, cùng độ tuổi với hắn nhưng lại yên lặng, bình tĩnh không phù hợp với tuổi của mình. Tình cảm của hắn đều là giấu trong lòng, lúc bùng nổ sẽ thương tổn người khác, có lẽ là người khác, có lẽ là mình.
Mười sáu tuổi, ở cái tuổi đó mình đang làm cái gì đây? Là theo phụ vương đánh dẹp dư nghiệt tiền triều ở Giang Bắc, còn cùng các tướng sĩ trong quân thương nghị bước kế tiếp nên hành quân như thế nào? di.e/nd;an'le;quy.do;n Khi đó, lòng hắn đầy nhiệt huyết, một lòng muốn làm ra sự nghiệp lẫy lừng. Thật đúng là loạn thế xuất anh hùng, lúc còn sống gặp thời đó, sao có thể hoang phế thời gian?
"...... Ừm....." Thẩm Xán Nhược mở mắt ra, chạm vào ánh mắt của hắn, không hề trốn tránh mà đón nhận.
"Thiếu phu nhân."
Chờ Lý Giám nhìn lại, Thẩm Xán Nhược đã rũ mắt xuống.
Hàn Yên để cái khay xuống, bưng một chén lên nói: "Thiếu phu nhân uống trước chén cháo trắng nhỏ này đi, mỗi nửa canh giờ phòng bếp lại làm một lần, các loại điểm tâm cũng đang chuẩn bị cho thiếu phu nhân rồi."
Thẩm Xán Nhược đưa tay muốn nhận, Lý Giám giành ở phía trước, cố chấp cầm thìa, múc thử một chút cháo ấm đưa tới trước mặt hắn. Thẩm Xán Nhược giật mình, theo phản xạhá miệng.
Hàn Yên cười khe khẽ, nàng rất vui, cuối cùng chủ tử cũng có một nơi có thể quay về. Trên đời nhiều người nịnh hót, chủ tử có thể vợ quý nhờ chồng.
Nàng lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho chủ tử.
Thẩm Xán Nhược ăn cháo xong, lúc Lý Giám xoay người, nói: "Thật xin lỗi, làm chậm kế hoạch của ngươi."
Lý Giám đưa một đĩa bánh phù dung, màu trắng trong thuần khiết, hương thơm nhàn nhạt.
"Không sao, chờ ngươi khỏe lại rồi nói."
Thẩm Xán Nhược cầm một miếng, bỏ vào trong miệng cắn, nuốt xuống từng miếng từng miếng.
"Ta sẽ giúp các ngươi trốn thoát."
Lý Giám liếc hắn một cái, rất bình tĩnh.
"Chỉ là, ta có một mong muốn." Thẩm Xán Nhược ngẩng đầu lên, "Mang ta đi chung đi."
Lý Giám không nhúc nhích, hắn đưa mắt nhìn thiếu niên có bề ngoài yếu đuối như nữ tử này, trong ánh mắt của hắn có một loại khát vọng mãnh liệt.
"Ta sẽ không quấy rầy các ngươi, ra khỏi kinh thành ta sẽ rời đi."
Trong lúc nhất thời, Lý Giám có một loại mong ước, hắn hi vọng sau này còn có thể gặp lại Thẩm Xán Nhược, hắn nói: "Ngươi có thể không cần rời đi."
Thẩm Xán Nhược lắc đầu, hắn ngó ra ngoài cửa sổ, giữa khe hở trong bức tường cao cao ngoài kia có một mảnh trời xanh nho nhỏ.
"Ta muốn đi tìm cuộc sống của mình, muốn làm một nam tử thực sự."
Lý Giám im lặng.
"Có thể nói cho ta biết chuyện cần làm không?"
Lý Giám nói: "Ngươi cứ ăn no trước đi rồi lại nói."
Vẻ mặt Thẩm Xán Nhược có chút bất đắc dĩ, cầm bánh ngọt lên, Lý giám nhịn không được, "Nếu ngươi muốn làm nam tử, nên mở to miệng ra mà ăn. Cái kiểu người thanh tú này, cho dù ai cũng không tin."
Hắn hơi ngừng, "Ta đã thành thói quen." Hắn nhìn thẳng Lý giám, hỏi "Tất cả nam tử đều phải cùng một bộ dáng sao? Ta có phải nam tử hay không, vì sao phải để kẻ khác quyết định?"
Lý Giám sửng sốt.
Hắn để đồ xuống, "Ta ăn xong rồi, ngươi nói đi."
"Kế hoạch quyết định vào ngày kia, đến lúc đó ngươi nói với mẫu phi muốn đến am Tĩnh Từ cầu phúc, nhất định mẫu phi sẽ đồng ý với ngươi. di.e/n/da;nl'eq;uyd.on Ta sẽ để Tâm Di xen lẫn trong đám người làm. Am Tĩnh Từ có một con đường bí mật thông đến ngoài thành. Các ngươi ra khỏi thành, liền chạy thẳng tới rừng hoa hạnh ở ngoại ô, ta đã chuẩn bị xe ngựa tiếp ứng các ngươi."
Thẩm Xán Nhược gật đầu, "Không sợ Liễu cô nương bị nhận ra sao?"
Lý Giám nói: "Vấn đề ở chỗ này, xe ngựa là do Bạch Thiên Hạc phụ trách, muốn lừa gạt được đôi mắt kia đúng là rất khó."
Thẩm Xán Nhược suy nghĩ một chút, "Nếu như biến bộ dáng Liễu cô nương thành người khác, Bạch Thiên Hạc sẽ không nhìn ra."
"Ngươi nói là thuật dịch dung?" Ánh mắt Lý Giám sáng lên.
Thẩm Xán Nhược nói: "Không sai, ban đầu Cầm di (*) đã dạy ta một chút, nhưng chưa từng thử, không biết có được hay không. Ta thử trước một chút, nếu như không thành vấn đề sẽ nói cho ngươi biết." Hắn trầm ngâm nói: "Còn có một vấn đề, xe ngựa và người hầu đều phải chuẩn bị tốt, ngươi thay đổi người, nói có an toàn hay không? Có thể bại lộ bí mật không?"
(*) di: em gái của mẹ
Lý Giám ngẩn ra.
Thẩm Xán Nhược tiếp tục nói: "Coi như giết người diệt khẩu cũng khó tránh khỏi để lại dấu vết, khí chất của Liễu cô nương, kể cả có lẫn trong đám người cũng không thể che giấu...... Như vậy đi, nếu dịch dung thì sẽ dịch dung nàng ấy thành Hàn Yên, đi theo bên cạnh ta, Bạch Thiên Hạc cũng sẽ không kiểm tra kĩ đâu ──" hắn ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Lý Giám, "Sao thế, ta nói gì sai sao?"
"Không." Lý Giám quay đầu đi, "Cám ơn ngươi."
Thẩm Xán Nhược nói: "Không phải là ta cũng tự giúp mình sao?" Hắn hơi nghiêng mặt, "Muốn nói cám ơn, ra khỏi thành thì hãy cám ơn ta."
Lý Giám phát hiện, ánh mắt của mình thiếu chút nữa thì không thể dời đi, đôi mắt hắn rất có thần thái. Khi hắn nói chuyện, cái loại thâm trầm, bình tĩnh đó, cái loại tỉ mỉ kín đáo đó, sẽ khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
"Nói như vậy, không phải ngươi sẽ mang Hàn Yên đi cùng sao?"
Thẩm Xán Nhược thở dài nói: "Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn. Hàn Yên không thích hợp theo ta đi ra bên ngoài sống đầu đường xó chợ, nàng ở lại chỗ này sẽ có cuộc sống tốt hơn." di.e;n'da;nl;e'q/uyd,on Thẩm Xán Nhược đưa mắt nhìn sang hắn, "Ngược lại là ngươi, không mau suy nghĩ sau này nuôi sống Liễu cô nương như nào đi."
"Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm nàng hạnh phúc." Lý Giám có chút buồn buồn, hắn muốn giữ lại Thẩm Xán Nhược cùng đi, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành bạn thân.
Thẩm Xán Nhược lộ ra nụ cười đầu tiên từ trước đến nay: "Ta tin tưởng ngươi."