Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Ngày hôm sau, Thẩm Xán Nhược dậy sớm hơn một canh giờ so với bình thường. Hàn Yên tết mái tóc dài của hắn thành búi tóc, lại cài trâm phượng, rất thanh lịch mà không mất đi vẻ mĩ lệ của đồ trang sức. Từ tám tuổi vào Thẩm phủ, nàng đã hầu hạ tiểu thư, những thứ chủ tử thích nàng đều biết, nàng quyết sẽ không khiến tiểu thư có một chút cảm giác không thoải mái nào. Điều này, chính là thứ mà nha hoàn có thể kiêu ngạo.
Thẩm Xán Nhược ngậm son, nhẹ nhàng mím lại rồi buông ra, "Đi mời thế tử thôi."
Hàn Yên khom người lui ra, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Ở bên người này mấy năm, có thể nói là tâm phúc, nhưng dưới hào quang cao quý trời cho kia vẫn không thể đè nén mặc cảm tự ti của mình được.
Lý Giám không có ở thư phòng, cũng không có ở nơi luyện võ.
Hàn Yên trở lại thông báo thì cẩn thận từng li từng tí chờ đợi phản ứng của chủ tử.
Sau đêm động phòng, Lý Giám cũng không về phòng này. Chỉ lúc ở trước vương gia, vương phi một khắc mới xuất hiện kịp thời, cùng Thẩm Xán Nhược diễn tuồng hát bè không chê vào đâu được.
Thẩm Xán Nhược đứng lên, trên mặt không có biến hoá gì.
Hàn Yên cúi đầu đi phía sau hắn, nàng muốn hỏi chủ tử đi đâu, nhưng nàng cũng biết bổn phận của người hầu.
Nàng không biết chữ, chủ tử từng muốn dạy nàng, phu nhân nói, nữ tử không tài mới là đức, một người làm, học nhiều cái này làm cái gì, học nhiều suy nghĩ càng xấu, miệng cũng không nói lời ngay thẳng.
Cho nên, lúc đứng ở trước cửa vườn hoa, nàng cũng không biết chữ trong tấm biển treo trên cao là của thư pháp gia nổi tiếng có bao nhiêu tinh túy, theo ý nàng, chủ tử viết còn đẹp hơn như vậy nhiều lắm.
Diễn đàn
Nàng lặng lẽ quan sát chủ tử, thấy gò má thanh khiết hoàn mỹ.
Năm nay Hàn Yên tròn mười tám, lớn hơn chủ tử mà nàng hầu hạ mười năm hai tuổi, nhưng không có được dáng người cao ráo xinh đẹp như chủ tử. Chỉ là Thẩm gia từ phương Bắc chuyển tới đây, vốn chiều cao của người phương bắc cũng rất cao mà.
Vườn trồng rất nhiều liễu, đong đưa lay động, giống như người đang múa.
Thẩm Xán Nhược mặc y phục màu đỏ nhạt, khuôn mặt lại trang điểm, ở nơi khung cảnh sông nước này trở nên đẹp đẽ động lòng người.
Tiếng người, như có như không truyền đến, là giọng Lý Giám cùng một nữ tử đang nói.
Thẩm Xán Nhược đứng lại, "Ngươi đến chỗ thế tử thông báo một tiếng, đã nói thời gian không sớm, mẫu phi bảo đi sớm về sớm."
Hàn Yên nghe lời, vén cành liễu lên đi thẳng đến.
Nàng là một người làm rất biết tiến lùi, ở trong nhà quyền quý đã lâu, cũng luyện thành bản lĩnh mặt không đổi sắc với rất nhiều chuyện.
Cho dù nhìn thấy Lý Giám ôm lấy một cô gái, dựa sát vào nhau bên cạnh nhà nổi mà cười đùa, nàng vẫn như cũ truyền lời của chủ tử một chữ cũng không sai.
Tất nhiên, nàng đã sớm biết nữ tử kia, Liễu Tâm Di, các công tử trong kinh thành không ai là không muốn âu yếm, nhưng nàng cố tình chỉ làm khách quý cho Lý Giám. Chuyện này đã tạo nên một đoạn chuyện tài tử giai nhân. die'nd'a.n;le[q;uy;do.nNhưng là, lại cứ xảy ra vào lúc hai nhà Lý Thẩm đính hôn. Về sau huyên náo xôn xao, hai nhà cũng mặt xám mày tro, nhưng hai vị lão gia đại nhân cũng không bỏ ý muốn kết thân. Uất ức nhất chính là chủ tử, nhưng Thẩm Xán Nhược vẫn giống như bình thường, không nói lời nào.
Sau khi Lý Giám nghe xong lời của Hàn Yên, vẻ mặt hơi khó chịu.
Hàn Yên không quay đầu lại, mặc dù nàng biết chủ tử đang đứng dưới bóng thùy dương không xa.
Lý Giám cũng ngước mắt nhìn về hướng kia, bực bội từ từ biến mất.
Liễu Tâm Di ngoài ý muốn cảm nhận được một điểm này, nàng khẽ nghiêng đầu, trông thấy một bức họa mà trong cuộc đời này khó có thể quên.
Người điềm tĩnh xinh đẹp như vậy, không lời nào có thể tả được.
"Nàng", là thiếu phu nhân mới vào cửa sao?
Khí chất đó, dường như căn bản không phải một nữ tử có thể chứa được, tựa như ưng tạm nghỉ, rồng ẩn mình.
Càng làm nàng kinh dị đó là, cho dù chỉ là một cái bóng mơ hồ, người nọ cũng có thể ảnh hưởng đến Lý Giám. Hoặc là nói, "nàng" đã ảnh hưởng tất cả người nhìn thấy.
Lý Giám cúi đầu, nói với người bên cạnh: "Ta về trước, rất nhanh sẽ quay lại với nàng"
Liễu Tâm Di còn chưa kịp nói cái gì, đã nhìn thấy Lý Giám rời đi, đến chỗ có bóng dáng kia.
Tay, âm thầm nắm chặt thành nắm đấm ở trong áo, ngay cả khi móng tay cắm sâu vào trong thịt cũng không cảm thấy.
Diễn đàn
Thẩm Xán Nhược lặng lẽ đợi Lý Giám đi tới trước mặt, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói: "Nàng rất đẹp, ta hiểu ngươi."
Rời khỏi "Tích Liễu viên" thì hắn quay đầu lại lần nữa. Nữ tử có mái tóc dài đó vẫn ngồi ở đài nước bên cạnh, nàng có một đôi mắt đau thương, một loại khát khao rất đau thương, rất giống mẹ.
"Ngươi định lúc nào đi?"
Lý Giám vòng lấy vai hắn, đi hết vườn trong hậu viện, hướng đến nhà chính. Dọc theo đường đi vô luận là nô bộc đang làm việc hay chỉ đi ngang qua đều khom người thỉnh an, nhìn vợ chồng thế tử ân ái đều rất cao hứng. So với Liễu Tâm Di xuất thân từ thanh lâu, đại gia khuê tú Thẩm Xán Nhược càng nhận được tôn kính cùng kính yêu của bọn họ.
Lý Giám nói: "Sau ba ngày nữa."
Thẩm Xán Nhược trầm ngâm nói: "Bên phía vương gia không có vấn đề gì sao?"
"Đã sắp xếp rồi, càng sớm càng tốt, càng kéo dài, ngay cả một chỗ sơ hở phụ vương cũng sẽ không để lại cho ta."
"Vậy ta phải làm gì?"
Hai người đã đi tới trước cửa, Bạch Thiên Hạc cùng một đám người làm đã chờ trước xe ngựa, người làm muốn tiến lên giúp đỡ thì bị Lý Giám trừng mắt đuổi ra. Hắn bế ngang người Thẩm Xán Nhược, người nhẹ như chim nhạn nhảy lên ngựa.
Thẩm Xán Nhược cảm thấy bên tai có hơi nóng phủ lên, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: "Trộm nàng ấy ra."
Thẩm gia trong kinh thành theo hoàng đế Nam chinh mới lấy được chức nguyên lão, nhưng nổi tiếng nhất là gia phong nghiêm cẩn. Hai đứa con trai lần lượt thi đậu trạng nguyên, làm quan thanh liêm, công tác ở Hình bộ cùng Lại bộ, trở thành rường cột nước nhà.
Thấy Lý Giám ôm Thẩm Xán Nhược từ trên ngựa xuống thì Thẩm Trọng Phương nhíu mày một cái. di.e.nd;an'l/eq;uyd'on Nhưng sau khi lễ nghi đầy đủ, hắn cũng không nói thêm cái gì nữa.
Người ngồi ở trong sảnh là Nhị phu nhân được phù chính (*), năm trước đại phu nhân mất, chưa kịp hưởng thụ vinh quang nhờ con. Thẩm Xán Nhược nhớ tới nương thường nói một câu: đây là số mệnh, ai cũng không ngờ được...... Là của ngươi trốn không thoát, không phải là của ngươi tranh giành như thế nào cũng không được.
(*) phù chính: từ thiếp được đưa lên thành vợ
Cúi chào xong, Thẩm Trọng Phương giữ Lý Giám ở lại, Thẩm Xán Nhược thỉnh an liền lui ra ngoài.
Bước chân của hắn nhanh hơn bình thường, Hàn Yên đi cùng cũng phải cố sức.
Đứng trước cánh cửa quen thuộc, hắn ngừng một chút, đẩy cửa: "Nương!"
Trước cửa sổ, không có ai.
Hắn giật mình, lại hô một tiếng, "Nương......"
"Khụ khụ......" Âm thanh yếu ớt từ giường hẹp truyền đến.
Hàn Yên chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, Thẩm Xán Nhược đã ngồi ở bên giường rồi.
"Nương, con đã về."
Hắn nhìn thấy khuôn mặt đang mắc bệnh, cực kỳ tiều tụy. Hắn áp bàn tay gầy trơ xương vào mặt, thấy nước mắt trong mắt mẫu thân trào ra.
"Nương chờ được con rồi......"
Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu, "Hàn Yên, ngươi ra ngoài trước đi."
Diễn đàn
Bên trong nhà chỉ còn hai người, hai đầu gối hắn quỳ xuống đất, "Con bất hiếu."
Bà cười, có đứa con trai này, chính là kiêu ngạo lớn nhất đời bà. Bà vươn tay, bị cầm lấy, "Xán Nhược, con phải sống thật tốt đấy"
"Vâng" Thẩm Xán Nhược cắn chặt môi dưới, nặng nề gật đầu.
"Không cần nhớ chuyện trước kia, mạng sống mới là quan trọng nhất. Còn chuyện của Cầm Di, ta xuống bên dưới sẽ tạ tội với nàng ấy." Bà đột nhiên nâng cao giọng, lực nắm tay cũng mạnh lên, "Xán Nhược, nương sẽ bảo vệ con, nương sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp con đi ──"
Mắt của bà nhìn lên không trung, giống như bảy tỏ nỗi niềm không biết tên.
Bờ môi Thẩm Xán Nhược chảy máu, hắn cố hết sức nắm chặt lấy tay mẹ, cho dù đã mất đi hơi ấm yếu ớt cuối cùng.
Hắn không rơi lệ.