Mặt Trời Xanh Ấm Áp

Chương 4: Quá khứ



Edit & Beta: Calcium

Tuy rằng bất hạnh khi lớn lên trong một gia đình luôn gắn liền với chửi bới và bạo lực thế nhưng thời niên thiếu Việt Thanh cũng không trở nên cá biệt. Người cha là trụ cột kiếm tiền nuôi gia đình nhưng lại nghiện rượu đã chu cấp cho cậu học tiểu học rồi trung học, cuối cùng lại bỏ chạy theo một người đàn bà trong quán bar tìm hạnh phúc mới, chỉ còn lại người mẹ tinh thần cuồng loạn. Nhưng những ký ức khổ sở liên quan đến gia đình đối với Việt Thanh mà nói thì chỉ là trong kỳ nghỉ cậu đặc biệt bị dày vò, còn trong trường học nhân duyên của cậu bình thường, thành tích nửa vời, thuộc về dạng người không để lại ấn tượng cho người khác, còn lại thì trong sinh hoạt cũng không khác gì những nam sinh khác. Tuổi dậy thì cùng bạn bè xem các loại tiểu thuyết nhiệt huyết thanh xuân chứ không phải tạp chí thần tượng. 15 tuổi mà dường như đã trải qua không ít gian khổ đời người, thân thế nhấp nhô nhưng Việt Thanh vẫn luôn rất sạch sẽ.

"Em không nghĩ tới làm thần tượng, nhưng nếu gặp người tìm kiếm ngôi sao thì đó chính là vận mệnh của em." Việt Thanh đúng thời điểm mà thể hiện ra sự kiên định của bản thân, tưởng tượng đến cảnh nam chính trong trích đoạn tiểu thuyết hạnh ngộ bái sư. Cậu còn định nói nhiều hơn nữa, nhưng bị biểu tình lạnh nhạt của người phụ nữ này dọa, yên lặng nhịn xuống những lời thoại ngốc nghếch. Có thể là ngay từ lúc bắt đầu cậu đã bị Phùng tỷ làm bản thân lúng túng.

Đáng tiếc chính là, khí phách thiếu niên nhiệt huyết ban đầu không duy trì được lâu, sau khi trở thành thực tập sinh, cuộc sống trở nên bận rộn cũng bắt đầu nhấp nhô hơn. Cùng luyện tập có những người dung mạo kinh diễm, có người thì thanh tuyến đặc biệt, người thì nhanh mồm dẻo miệng, tóm lại thoạt nhìn khác nhau một trời một vực so với các nam sinh cùng tuổi trong trường học. Tại đây nhóm người như Việt Thanh rất nhanh đã rớt xuống một hoàn cảnh không tốt cũng chẳng xấu, không đến mức rớt xuống hạng bét mà bị loại, nhưng cũng không hoàn toàn thu hút, chỉ tồn tại như lốp dự phòng mà thôi. Phải phấn đấu để trở nên tốt nhất, giác ngộ như vậy thì Việt Thanh lại không có. Cậu chỉ muốn bản thân mình buổi tối có một nơi để về, đối với cậu mà nói luyện tập vào ban ngày vẫn luôn liên tục bị đánh giá thấp cũng không có gì lạ, ngược lại việc ra mắt làm minh tinh mới thật sự là một đề tài xa xôi mới lạ. Bởi vì thời điểm đối diện với một nhóm nam sinh ưu tú, mỹ lệ, tràn ngập dã tâm thế này, hơn ai hết cậu hiểu rõ ràng được khoảng cách của bản thân với họ. Bọn họ có mục đích không giống nhau, sự nhiệt tình không giống nhau, Việt Thanh còn ôm theo tâm tư muốn kết bạn nhưng lại không ý thức được người khác chỉ coi cậu là đối thủ. Việt Thanh không hòa nhập được với bầu không khí nơi đây, tịch mịch như phiến đá dưới biển, vây cậu lại trong một không gian vừa sâu vừa tối, nhiệt huyết thanh xuân cháy được một nửa lại vì sự khuyết thiếu dưỡng khí mà lụi tàn.

Thời điểm cách sinh nhật tuổi 19 khoảng một tháng, Việt Thanh được xác định sẽ gia nhập vào nhóm Sixteen đầu tiên, nửa năm sau sẽ ra mắt. Đội hình thực nghiệm lớn như vậy cuối cùng cũng có chỗ đứng cho Việt Thanh, cậu tuy rằng hơi kinh ngạc nhưng lại không hoảng loạn, trong suốt khoảng thời gian bốn năm dài đằng đẵng làm thực tập sinh, Việt Thanh đã sớm nắm được chân lý được tới đâu hay tới đó. Mỗi cá nhân của nhóm Sixteen yêu cầu phải thu hút cũng như yêu cầu có ngoại hình, Việt Thanh tính toán sẽ điệu thấp an ổn một cuộc sống biểu diễn ca hát, kiếm đủ tiền mua một căn phòng, sau đó chờ cho nhóm giải tán thì cậu sẽ đi tìm một kế sinh nhai khác. Kiếm sống trong giới này có rất nhiều cách, đã bước vào tự nhiên sẽ nghe đến, nhưng Việt Thanh chưa từng nghĩ những điều này có liên quan gì tới bản thân cậu.

Đó là chuyện xảy ra sau khi ra mắt được ba năm, một đám nhóc vừa mới trên sân khấu buổi biểu diễn khóc đỏ cả mắt, hô to mong rằng sẽ vĩnh viễn giữ gìn thành viên trong nhóm, vừa xuống sân khấu liền lập tức chia năm xẻ bảy, từng người từng người rời đi. Việt Thanh ngồi một mình trên xe của người đại diện riêng, chờ về ký túc xá.

"Việt Thanh, chị có chuyện này muốn nói với em." Người đại diện riêng của Việt Thanh là Triệu Duyệt, nữ, chưa tới 30 tuổi, là người rất tốt, luôn chiếu cố Việt Thanh, cố gắng tranh thủ các cơ hội tốt cho cậu. Chỉ tiếc rằng chính bản thân Việt Thanh lại không biết cố gắng, mấy năm nay đều không khởi sắc. Tài nguyên ưu tú đương nhiên có không ít người tự nguyện tiếp nhận, lúc này Việt Thanh dường như đã đoán được Triệu Duyệt muốn nói gì.

"Làm sao vậy?" Cậu làm bộ không hiểu chuyện gì.

"Tháng sau chị sẽ tiếp nhận một người khác, công ty sẽ sắp xếp một người đại diện mới cho em, mấy ngày này chị sẽ hướng dẫn." Triệu Duyệt nhìn lướt qua kính chiếu hậu như muốn xem biểu tình của Việt Thanh, nhưng tầm mắt dừng lại chưa tới một giây đã rời đi, giọng nói của cô có chút áy náy: "Chị nói vẫn muốn làm người đại diện của em, nhưng công ty không đồng ý."

"....Vâng, em biết rồi, không sao đâu."

Mắt Triệu Duyệt lại nhìn về phía kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt Việt Thanh không thay đổi nhiều ngồi phía sau nhẹ giọng trả lời cô, cô liền thu hồi tầm mắt, lúc này nói gì cũng nói không thành lời chỉ có thể yên lặng thở dài.

Người đại diện mới là một ông chú đã sắp tới 40 tuổi, tên Khương Hữu Lợi, cùng họ với một đổng sự của công ty, trước kia làm ở vị trí truyền thông, hiện tại chuyển sang làm người đại diện. Trên người này luôn luôn có mùi rượu, mùi bay xa không dứt, công việc am hiểu nhất thực ra là dắt mối.

Việt Thanh đã 22 tuổi rồi, chiều cao 1m77 của cậu trong đội không tính là quá cao, nhưng tỉ lệ cơ thể khá tốt, tay chân dài. Diện mạo khá tốt, không nói kinh diễm nhưng mang tới cho người khác cảm giác như con nhà người ta. Theo như Khương Hữu Lợi nói thì trong giới có không ít lão già thích tìm nam sinh tiếp mình, chăm chỉ đi đến các buổi tiệc này, nói không chừng sẽ có người coi trọng Việt Thanh. Chỉ cần ngủ một đêm là có ngay một công việc đại diện thương hiệu, công việc sẽ lên như diều gặp gió. Nhưng rất nhanh Khương Hữu Lợi đã phát hiện Việt Thanh giống như không quan tâm nhiều tới sự nghiệp của mình, cho dù cắt đứt một tháng lịch trình công việc của cậu thì cũng không thèm lên tiếng, chỉ ở yên trong ký túc xá. Thật vất vả mới chuyển sang làm người đại diện có lợi cho công việc, trong lòng Khương Hữu Lợi có bao nhiêu dự tính, không ngờ gặp người đầu tiên lại như vậy, thật đen đủi. Nhưng không thể cứ ở yên đó được, Sixteen đang trong thời kỳ phất lên, một hai lần chạy show vắng mặt thì có thể cho qua nhưng nếu Việt Thanh vẫn luôn vắng mặt thì là vấn đề lớn. Vì thế sau khi Việt Thanh về lại sân khấu, Phùng tỷ liền hỏi cậu, cậu chỉ nói bản thân bị bệnh.

Khương Hữu Lợi cho rằng Việt Thanh là người không thể đả động được, không bao lâu liền dứt khoát từ bỏ, nhưng tự Việt Thanh cũng hiểu rõ, tam quan của cậu đang tràn ngập nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Người trong giới giải trí sẽ luôn có chuyện người cao đạp người thấp, cho dù là người trang điểm nho nhỏ cũng biết ai là người bọn họ nên lấy lòng. Việt Thanh vẫn theo thói quen của mình ở nơi nào cũng an an ổn ổn, sau khi ra mắt bị dẫm thành bùn lầy suốt ba năm, cứ từng lần từng lần tự điều chỉnh bản thân, an ủi lòng tự trọng của chính mình, cuối cùng vẫn đạt tới cực hạn.

"Làm fans của anh vất vả thật ấy." Thư viết như vậy. Một cô gái nhỏ gửi tặng thư tay cho Việt Thanh với nội dung hết sức thống khổ.

"Anh khẳng định cũng không dễ dàng gì, nhưng em không nhịn được suy nghĩ, nếu người hát ở trạm C là anh thì tốt rồi, có vở kịch mới tuyên truyền nói rằng có thành viên Sixteen tham gia, em liền canh giữ suốt với hy vọng mong rằng đó là anh, nhưng cuối cùng nó không thành sự thật."

"Anh đẹp như vậy, nhảy cũng đẹp như thế..."

Không phải đâu, trong đội ai cũng đẹp hơn anh, nhảy tốt hơn anh.

"Công ty thật là quá đáng, vì sao một chút cũng không coi trọng anh..."

Đây là điều bình thường, vì anh không đủ xuất sắc.

"Nhưng mà không sao, anh mới ra mắt được mấy năm thôi, mặc kệ, dù thế nào em cũng sẽ luôn ủng hộ anh."

Là anh có lỗi với các em.

Ở trong ký túc xá suốt một tháng, Việt Thanh tự hành mình bằng cách đọc đi đọc lại mấy lá thư của fan gửi tới, người gầy đi mất năm kg.(bản gốc là 10 cân, tuy nhiên bên trung thì 1 cân = 0.5kg) Nhưng cậu cũng không dày vò bản thân được lâu, bánh xe vận mệnh tiếp tục quay, dẫn dắt cậu bước tiếp vào vũng bùn. Cậu theo tin tức của Khương Hữu Lợi tham gia các buổi tiệc rượu, trầm mê trong thanh sắc khuyển mã*, cậu lúc này dường như đã bắt đầu suốt ngày say rượu như người cha mà cậu không còn nhớ mặt nữa. Những câu chuyện vớ vẩn này đã trôi qua không biết bao lâu, Việt Thanh chỉ cảm thấy bản thân như lâm vào mê muội mà nằm mơ lại, thời điểm tỉnh táo thì thấy Thẩm Quân xuất hiện trước mặt hỏi cậu:

"Em có muốn theo tôi không?"

Việt Thanh lúc này mới hốt hoảng móc điện thoại đang rung từ trong túi ra, là Thẩm Quân gọi tới.

"Em vẫn còn ở công ty?"

"Ừm, đang chụp ảnh. Em còn chưa được ăn tối đây này." Việt Thanh ủy khuất mà mếu máo, theo bản năng làm nũng.

"Anh tới đón em."

"Đừng!" Việt Thanh khẩn trương nhìn cửa kính bên ngoài trả lời: "Em đi xe tới. Với lại, hôm nay em muốn ăn sủi cảo, anh ở nhà làm rồi chờ em đi."

"Được."

Cúp điện thoại, Việt Thanh thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Quân chưa từng xem lúc cậu làm việc, dường như anh biết cậu không được tự nhiên, trước kia lúc ở phim trường cũng luôn cố ý đi dạo nơi khác rồi mới trở về, rất tri kỷ. Việt Thanh không sợ đóng phim, khi đóng phim cậu cơ bản không bị thứ gì vướng tay, nhưng vừa chuyển sang làm công việc cơ bản của thần tượng thì lại có quá nhiều tật xấu. Vốn dĩ đã khó khăn rồi mà Thẩm Quân còn ở bên cạnh nhìn thì khẳng định là có chụp tới mai thì cũng không ra được những bức ảnh mà nhiếp ảnh gia muốn.

"Việt Thanh, bên kia chuẩn bị xong rồi." Kitty đi một vòng trở về, lại bổ trang lại cho Việt Thanh.

"Vâng." Việt Thanh khô cằn mà lên tiếng.

Vị trí của công ty M&J tuy rằng cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng xung quanh vẫn có không ít các tòa nhà cao tầng san sát, trên phố cảnh tượng nhóm nhân viên văn phòng tan tầm qua lại vội vàng, vì thế rất đông người.

Chậc. Đúng là không còn cách nào cả. Việt Thanh trong lòng phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ, trên mặt cố gắng bày ra thần thái bình tĩnh, tùy ý để một đống nhân viên công tác vây lấy đưa cậu đến vị trí thích hợp. Từ tủ kính truyền đến ánh sáng nhu hòa ấm áp, không phải là màu sắc rực rỡ như ông già Noel như Việt Thanh tưởng tượng mà là hai con nai bằng đèn một lớn một nhỏ. Việt Thanh hơi nghiêng mặt tựa vào kính nhìn về phía hai con nai, áo khoác rộng mở tùy ý mặc trên người, ánh sáng rực rỡ trên đường phố đan xen cùng ánh đèn huy hoàng phía trong tủ kính chiếu lên mặt cậu. Đối diện là nhiếp ảnh gia buộc khăn trên đầu, trời lạnh mà chỉ mặc một cái áo vẽ mặt xấu, vừa run rẩy trong gió lạnh, vừa giơ máy ảnh hùng hổ chụp lia lịa.

Việt Thanh có hơi ngốc, cậu thực ra rất thích bối cảnh này, nhưng cụ thể phải chụp thế nào thì trong đầu chưa hình dung ra. Các dáng pose của cậu đều là các tư thế truyền thống quy củ, nhiếp ảnh gia thường nói gì mà phải dùng ánh mắt thể hiện linh tinh nhưng cậu thật sự không hiểu phải làm thế nào.

Nhiếp ảnh gia yêu cầu dừng lại, cúi đầu nhìn ảnh chụp, Việt Thanh không tình nguyện mà qua xem thành quả. Ảnh chụp kết cấu cũng như sắc thái đều rất chuyên nghiệp, Việt Thanh cao gần như mang lại cảm giác thanh xuân. Tóc vàng dưới ánh đèn toát ra màu mật ong như gãi đúng chỗ ngứa của hình tượng hóa trang lần này của cậu. Tuy rằng là đêm đông lạnh, nhưng ảnh chụp có không khí rất ấm áp, điều không hoàn mỹ duy nhất chính là vẻ mặt của Việt Thanh có chút xuất thần, không đủ phối hợp.

"Bài hát của năm nay là một bài tương đối vui vẻ, không phải là lụy tình, ánh mắt cậu phải có hồn, phải mang đến cảm giác ngọt ngào." nhiếp ảnh gia kích động mà khoa chân múa tay: "Hiện tại cậu đang đứng đây để làm gì?"

"....Để chụp ảnh?" Vấn đề này đột nhiên khiến Việt Thanh không kịp đề phòng mà thốt ra.

"Không phải." Nhiếp ảnh gia tỏ vẻ tiếc hận sắt không thể luyện thành thép nói: "Cậu đang chờ người yêu, cậu đang mong chờ buổi hẹn hò sau đó."

À à thì ra vậy, Việt Thanh ít nhiều đã hiểu được dụng ý của nhiếp ảnh gia, đây chắc là một dạng tạo dựng hoàn cảnh. Cậu trở về vị trí, trong đầu muốn nghĩ tới những buổi hẹn hò với Thẩm Quân, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì hai người hẹn hò cùng lắm chỉ là đến nhà hàng, còn đến rạp chiếu phim, công viên giải trí hay thánh địa tình nhân thì một lần cũng chưa từng tới. Hơn nữa luôn là Thẩm Quân chờ cậu chứ cậu thật ra chẳng có kinh nghiệm gì cả. Đúng thật là, bản thân bị chiều hư mất rồi, Việt Thanh nhịn không được nở nụ cười, đèn flash làm hết phận sự mà nháy lên, khiến Việt Thanh giật mình.

"Giữ nguyên trạng thái đi!" Nhiếp ảnh gia đứng đó rống giận.

Việt Thanh nắm nắm tóc mái cảm thấy hơi xấu hổ, bên cạnh có một tốp người đang qua đường, tuy rằng nhân viên công tác nghiêm túc giám sát không cho người khác đến quá gần nhưng vẫn không tránh khỏi hình thành mấy đám người vây xem, càng ngày càng có xu thế lớn hơn.

Muốn kết thúc nhanh nhanh quá à! Việt Thanh cố gắng bình tĩnh lại, nhìn về phía xa, tưởng tượng bản thân đang dưới cửa công ty chờ Thẩm Quân tan làm, sau đó nhìn anh từng bước đi về phía mình. Ánh đèn mờ nhạt khiến trước mắt cậu dường như xuất hiện ảo giác, giống như anh thật sự đang đi xuyên qua đám người, chậm rãi tới gần cậu. Anh mặc một bộ tây trang tiêu chuẩn màu đen, cà vạt là chiếc mà hôm nay Việt Thanh chọn kẻ sọc xanh đen, trên chân là đôi giày da nhọn màu đen. Anh thoạt nhìn so với người mẫu đang catwalk trên sàn còn đĩnh đạc hơn, thể hiện một khí chất thong dong tự tại tiêu sái chỉ mình anh mới có. Việt Thanh nhìn vào đôi mắt của người đó, khoảng cách càng ngày càng gần đến không tưởng, cậu thấy trên mặt anh mang theo ý cười mà nhìn về phía này, con ngươi màu đen ánh lên ngọn lửa nhiệt tình như muốn thiêu đốt người khác. Mỗi lần đều là như vậy, lúc anh dùng ánh mắt đó nhìn cậu, Việt Thanh sẽ cảm thấy bản thân như một người ngoi lên từ biển sâu lạnh lẽo rồi bị kéo vào một căn phòng ấm áp, mọi bất an và tự ti đều cách xa cậu chỉ trong nháy mắt, khí phách thiếu niên xa xăm trong lòng lại một lần nữa thức tỉnh.

Sự yếu đuối và bàng hoàng mà cậu nín nhịn từng ngày từng ngày như muốn phát bệnh, chỉ có Thẩm Quân là thuốc của cậu. Mặc kệ lý trí và suy xét, chỉ ở trước mặt anh cậu mới có thể vui vẻ mà thả lỏng. Anh chính là người mang lại cho cậu nhiều cảm giác an toàn nhất, bổ khuyết trái tim cậu đến mức tràn đầy.

——————————————————

*thanh sắc khuyển mã: thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. Câu này ám chỉ lối sống thối nát dâm dật của giai cấp thống trị. Trong truyện thì ám chỉ việc Việt Thanh cố ép bản thân sa vào cuộc sống ăn chơi nhà giàu theo ông dắt mối Khương Hữu Lợi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv