"Thực sự là ngươi à? Lão Tạ."
Khi Cố tướng quân lột bỏ khăn mặt người mặc áo đen, ánh mắt của ông trở nên kinh ngạc.
Phụ thân im lặng nhìn ta, thu lại vũ khí: "Làm sao con biết là ta? Rõ ràng ta đã đổi cách đánh?"
Đúng vậy, ông đã thay đổi y phục, thay đổi cách đánh, nhưng ta vẫn nhận ra được.
Bởi vì ông là phụ thân của ta.
Ông là người ta đã bám theo từ khi còn nhỏ.
Một vị đại tướng quân nhưng lại cúi đầu làm ngựa cho ta cưỡi, thà bị đồng môn chê cười cũng phải chiều nữ nhi lên tận trời.
Khi ta 7 tuổi bị mắc đậu mùa, ông còn khóc lớn hơn cả mẫu thân ta.
Khi ta 10 tuổi mắc bệnh dịch, mọi người trong nhà đều không dám lại gần ta, chỉ có ông và mẫu thân luân phiên trông nom ta suốt 7 ngày 7 đêm.
Làm sao ta có thể không nhận ra ông?
"Phụ thân, người dừng lại đi."
Hoàng hậu nương nương từ mật thất bước ra, bên cạnh còn dẫn theo nhiều cao thủ.
Ông rùng mình, ánh mắt đảo qua chúng ta: "Hóa ra đây là một cái bẫy đang chờ Tạ mỗ ta chui vào."
"Tạ tướng quân." Hoàng hậu nói nhỏ, nhưng lại bị ông hung ác nhìn chằm chằm.
"Sao ngươi lại có thể ra tay với Ý Nhi chứ?"
Hai từ "Ý Nhi" được nói ra, vẻ ngoan lệ dưới đáy mắt ấy run rẩy, mất đi ánh sáng, trở nên u ám.
"Bởi vì…" Ông đứng đó, ánh mắt nhìn xa xăm.
Không ai biết ông đang nhìn thấy gì, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
"Bởi vì ta phải cho bốn vạn tướng sĩ, bốn vạn huynh đệ đã c.h.ế.t đi một câu trả lời.”
Giọng của ông như một chiếc đồng hồ cổ, đồng hồ bị hỏng, không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh.
U ám vô cùng.
Sắc mặt của hoàng hậu tái nhợt, đẩy mạnh ma ma đang đỡ người ta, cúi người xuống, quỳ gập hẳn xuống.
"Nhưng Tạ Lăng, Ý Nhi từ đầu đến cuối đều vô tội, chúng ta cũng chỉ là nạn nhân."
Từng tiếng dập đầu nặng nề khiến mọi người hoảng loạn quỳ gối xuống đất.
Phụ thân trừng mắt nhìn bọn họ, rồi quay lưng đi, không muốn nhìn tiếp.
Xưa nay trung nghĩa khó toàn, kiếp trước, ông bảo ta đưa thuốc cho mẫu thân, đưa điểm tâm cho hoàng hậu, dùng ta, người mà họ không bao giờ phòng bị để g.i.ế.c người.
Sau này ta không phải chưa từng oán hận ông.
Ông đã khiến ta tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hai người ta yêu thương nhất.
Nhưng sau đó, linh hồn của ta đã nhìn thấy thung lũng chôn vùi họ, nhìn thấy những hài cốt của tướng sĩ hy sinh kia.
Bốn vạn người, bốn vạn tướng sĩ, bốn vạn huynh đệ đã vào sinh ra tử với ông.
Chỉ vì một hôn quân ngấp nghé thê tử của hạ thần, mà đều mất mạng.
Sự trả thù này của cha, ta muốn hận cũng không hận nổi.
23.
Hoàng hậu nương nương quỳ mãi không dậy.
Người mất đi ánh hào quang của ngày xưa.
Người muốn chuộc tội, nhưng thật ra lỗi sai người mắc phải, đã theo người đến cuối cuộc đời.
Thuở thiếu thời, Nam có họ Bùi, Bắc có họ Lục, là cặp mỹ nhân người người tán thưởng ở Đại Vân.
Bùi tiểu thư ôn hòa lịch thiệp, tài năng không thua kém so với nam tử.
Lục tiểu thư mạnh mẽ quyến rũ, không thích hồng trang mà thích vũ trang.
Bọn họ từ nhìn nhau là ghét, dần trở thành tri kỷ của nhau.
Hai người có tính cách khác người, hẹn nhau cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh tuyệt vời, không để phí cuộc đời này.
Nhưng sau này, mẫu thân vì bảo vệ hoàng hậu nương nương mà bị hoàng thượng say rượu cưỡng gian.
Khi hoàng đế tìm người, hoàng hậu nương nương lại đứng ra để bảo vệ bà, thay bà vào hoàng cung người ăn thịt người đó.
Trong cung, Tô quý phi thủ đoạn độc ác.
Hoàng hậu nương nương biết điều đó, cẩn trọng từng bước.
Nhưng cuối cùng vẫn bị tên hôn quân kia biết được, năm đó mẫu thân ta mới là người hắn tìm.
Cho nên hắn muốn g.i.ế.c thần đoạt thê, dùng tướng sĩ Đại Vân chôn cùng.
24.
Một hồi ám sát, kết thúc bằng việc hôn quân băng hà cùng Tô quý phi.
Khi tin tức lan truyền, phụ thân trừng mắt nhìn ta.
Ông biết rằng, kết quả này không đến từ hành động của ông.
Ta cười nhẹ, chớp mắt nhìn về phía ông.
Ai trên đời này mà tay không dính m.á.u chứ?
"Phụ thân, người còn nhận nữ nhi này nữa không?"
Ta hỏi rất cẩn thận, ánh mắt của ta sáng lên.
Ông nhìn sâu vào ta mà không nói lời nào.
"Con là nữ nhi của ta." Ông nói.
"Thật chứ?" Ta cười, đúng vậy, cốt nhục không lừa được người, ta cũng có sự ngoan lệ của tên hôn quân kia.
"Phụ thân, tha cho mẫu thân, tha cho hoàng hậu nương nương, tha cho chính người đi, tất cả sẽ do con gánh chịu."
Ta vỗ tay về phía trời cao.
Một chiếc tên điểm lông vũ trắng vút đến từ phía chân trời.
Ta hỏi Phật có nguyện độ thế nhân gian chăng?
Phật nói rằng muôn vật đều đau khổ, chỉ có thể tự cứu lấy mình .
Mũi tên kia xé gió, nhắm thẳng vào ta.
Trong giây lát, ta nhắm mắt lại.
Hai kiếp trôi qua, chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Bỗng có tiếng gió vang lên.
Một bóng đen đã đứng trước mặt ta .
Nam nhân đó ôm chặt lấy ta.
Mũi tên đ.â.m thẳng vào lưng ông .
Máu đang chảy.
Ấm áp và kéo dài.
Ta mở mắt nhìn ông đang nhíu mày lại.
"Tại sao?" Ta hỏi.
Khóe miệng ông cong lên vẻ bi thương.
"Vì con là Nguyên Nhi của ta, là tự ta thay tã, đút con ăn, Nguyên Nhi gọi ta là phụ thân, là nữ nhi của ta…"
25. .
Hoàng đế đột ngột băng hà, dấy lên một hồi sóng to gió lớn.
Tô Quý phi bị gọi là yêu nữ, không thể không sớm phản loạn cùng với Tiêu Cảnh Nhạc.
Sống lại một đời, đương nhiên ta không phải lo cho Tiêu Cảnh An nữa.
Khi phụ thân ta tỉnh lại,thái tử đã nhập chính cung, ván đã đóng thuyền.
Ngày thái tử kế vị, phụ thân đã xin cáo bệnh, ông đưa tai đến nghĩa trang nơi hàng vạn huynh đệ của ông đã an nghỉ để cúng bái.
"Bọn họ đều ở đây." Ông nói.
“Không, có một vài người không ở đây, không thể tìm thấy t.h.i t.h.ể của bọn họ.”
Mắt của ông đỏ hoe.
Ta nhìn những đụn đất cao lớn, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Hy sinh thân mình để bảo vệ đất nước, thề sống c.h.ế.t không quay về.
Bọn họ cũng từng là những thiếu niên tươi sáng và hạnh phúc.
Nếu sống trong thời bình, chắc hẳn họ sẽ mặc những bộ y phục thật đẹp, cưỡi ngựa hùng dũng, say sưa vui vẻ, thong dong tự tại.
“Con biết, con đã từng đến đây.”
Khi ta vừa dứt lời, phụ thân kinh ngạc mở to mắt.
Đúng vậy, sau khi ta c.h.ế.t ở kiếp trước, linh hồn của ta không thực sự tan biến.