Thời gian cận Tết cũng là khoảng thời gian học sinh trên cả nước bận rộn cho cuộc thi cuối kỳ.
Tại trường quân đội cũng dần bước vào các hạng mục khảo sát huấn luyện cuối cùng của học kỳ này. Mà hạng mục thi cuối cùng chính là bắn súng.
Hiếm khi các binh lính không đứng theo hàng lối ngay ngắn mà tụm năm tụm ba thảo luận sôi nổi về hai người trên sân bắn.
Binh lính a nói: "Cậu nói xem lần này là Ngạn đại ca đứng nhất hay là Phó thiếu gia?"
Binh lính b lắc đầu suy tư: "Khó nói lắm, đội trưởng ra cái yêu cầu máu chó như thế mà! 20 bia tự động ai bắn trúng nhiều nhất thì sẽ thắng, không những so về tốc độ mà còn so về cả sự nhạy bén."
Binh lính c xùy một tiếng chen lời: "Ngạn đại ca chắc chắn sẽ thắng tên kiêu ngạo họ Phó kia! Ỷ vào gia thế mà làm kiêu đúng là đáng ghét!"
Binh lính d không cho là như thế: "Người ta kiêu ngạo là do người ta có đủ vốn luyến, chưa bàn về gia thế thì cậu đem thành tích của bản thân ra so xem có bằng được người ta không?"
Cả đám im lặng gật gù.
Trên sân, Phó Dịch Bắc cùng Ngạn Dật Hiên tay cầm súng lên nòng đã vào tư thế sẵn sàng, vẻ mặt cả hai đều nghiêm túc sắc bén tập trung 10 phần.
Đội trưởng vừa thổi còi một tiếng thì lập tức bằng bằng mấy phát súng liên tiếp được bắn ra, mà xa xa trên sân các bia hình người di động cũng theo tốc độ chóng mặt ngã xuống.
Đến khi chỉ còn một bia hình người cuối cùng đột ngột Ngạn Dật Hiên phản ứng chậm nhịp một giây, bằng một tiếng súng cuối cùng Phó Dịch Bắc chiến thắng.
Toàn trường bắt đầu sôi nổi cả lên có người huýt sáo hò reo có người tặc lưỡi thầm xỉa xói, Ngạn Dật Hiên rũ mi chậm rãi thả súng xuống không nói một lời, trái tim trong lồng ngực nhịn không được đập lên loạn xạ.
Đột ngột cổ áo bị người ta xách lên Ngạn Dật Hiên cũng chỉ hờ hững liếc nhìn.
"Mẹ kiếp, mày có ý gì?"
Phó Dịch Bắc dù thắng nhưng là tức muốn điên, không ai rõ hơn anh phát súng cuối cùng kia là Ngạn Dật Hiên cố ý chậm nhịp!
Ngạn Dật Hiên lạnh lùng gạt tay Phó Dịch Bắc ra.
"Chẳng có ý gì cả."
Nói rồi anh muốn xoay người đi thì đã bị Phó Dịch Bắc túm lấy đấm thẳng vào mặt.
"Mày đừng khinh người quá đáng! Thi đấu cho tử tế vào, tao không cần mày nhượng bộ!"
"Tao không có nhường mày, mày điên à."
Ngạn Dật Hiên ăn trọn một cú đấm nhưng lại lựa chọn cắn răng nhịn khi thấy đội trưởng đang đi về phía bên này, gần nghỉ Tết anh cũng không muốn nhận phạt để trễ nải thời gian về nhà.
Nhưng anh càng như thế thì Phó Dịch Bắc càng tức, vì Phó Dịch Bắc thà rằng thua một cách quan minh chính đại chứ không muốn Ngạn Dật Hiên nhượng bộ mình!
"Tao điên đấy! Là mày chọc tao phải điên đó thằng khốn!"
"Các cậu đang làm gì đấy hả!"
Phó Dịch Bắc cắn răng hung hăng nhào qua muốn đấm cho Ngạn Dật Hiên một cú nữa nhưng đã bị các binh lính cản lại ngay cả đội trưởng cũng đi đến, bên cạnh đội trưởng còn có hai người đi cùng.
Thẩm Thiên Thành lâu ngày không thấy đột nhiên xuất hiện ở đây, anh chạy tới kéo Phó Dịch Bắc lại.
"Cậu đừng nóng, ông cố ơi!"
Phó Dịch Bắc nào nghe, cứ nhìn cái bản mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của Ngạn Dật Hiên thì anh lại càng muốn nổi điên hơn.
"Mẹ nó, lần thi cuối cấp đó mày cũng cố ý thua điểm tao đúng không?"
Môn Hoá là môn anh yếu nhất nhưng lại là môn Ngạn Dật Hiên giỏi nhất, ấy vậy mà Ngạn Dật Hiên lại thua điểm môn Hoá để anh đứng ngang thứ hạng với cậu ta!
Ngạn Dật Hiên mím môi thoáng nhìn qua Thẩm Thiên Thành cũng đang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, nhả ra hai chữ:
"Thần kinh!"
Ngạn Dật Hiên hừ lạnh không liếc nhìn tới Phó Dịch Bắc lấy một lần.
Đội trưởng đứng kế bên nhíu chặt mày nhưng còn chưa kịp lên tiếng giải vây thì đại đội trưởng đi cùng Thẩm Thiên Thành tới đã tức đến dựng râu mép, rống lên:
"Phó Dịch Bắc! Cậu xem chỗ này là nhà mình có đúng không? Thích náo loạn như thế thì đi đốn củi gánh nước cho tôi!"
Phó Dịch Bắc chửi thề một tiếng đẩy Thẩm Thiên Thành ra hậm hực bỏ đi nhận phạt.
Anh cảm thấy rất không cam lòng khi mà thành tích mình đạt được đều do đối phương cố ý nhượng bộ mà có!
Thẩm Thiên Thành muốn cản Phó Dịch Bắc lại nhưng không kịp, anh quay sang muốn cầu tình cho anh.
"Đại đội trưởng, chú xem..."
Đại đội trưởng giơ tay ngăn lời Thẩm Thiên Thành.
"Cháu không cần cầu tình giúp nó, tính tình này mà không rèn giũa thì nó cũng không cần ở trong quân nữa!"
"Tất cả, giải tán!"
Thẩm Thiên Thành nghẹn họng không thể nói gì thêm, lúc mọi người dần tản đi Ngạn Dật Hiên mới chậm chạp xoay người.
"Này, cậu cố ý nhường Dịch Bắc thật ư?"
Bước chân Ngạn Dật Hiên khựng lại, lạnh lùng đáp:
"Tôi không rảnh tới thế."
Thẩm Thiên Thành nhíu mày, nói nhiều thêm một câu.
"Nếu cậu không cố ý thì tốt, Dịch Bắc tính tình kiêu ngạo thà rằng cứ để cậu ấy thua một cách tâm phục khẩu phục, chứ không cần ai phải nhượng bộ cậu ấy cả."
Ngạn Dật Hiên nhấc mắt nhìn anh một cái, đáp:
"Tôi nói, lần này tôi không cố ý nhường Phó Dịch Bắc. Cậu tin hay không thì tùy."
Lần nữa quan sát kỹ người trước mặt bất chợt phát hiện Thẩm Thiên Thành đã gầy đi không ít, Ngạn Dật Hiên hạ tầm mắt xoay người rời đi không chút do dự.
Thẩm Thiên Thành đưa tay vò đầu bứt tóc, phiền muộn chết chạy đi tìm người kéo Phó Dịch Bắc đang chịu phạt kia cùng mình về nhà.
Trời ơi đến để đón người cùng về, cuối cùng lại phải chạy đi "giải cứu" người ra.