Một tiếng trước, người đại diện Trần Kính Tình gọi điện thông báo Lê Khánh Nhã đến New World họp mặt nhà đầu tư. Trước khi tắt máy, cô ấy dặn dò Nhã chú ý nếu có chuyện gì thì liên hệ ngay, họ sẽ đợi sẵn ở cửa sau để hỗ trợ cô bất cứ khi nào. Vì cả Nhã lẫn người đại diện đều biết rõ phía trước là bẫy nhưng không thể không sa vào. Chỉ có điều, Lê Khánh Nhã lại không để cái bẫy đó vào mắt, dù sao tâm trạng đang không tốt, lâu rồi không đánh đấm khiến cô ngứa ngáy khắp người. Nhã ậm ừ cho có lệ, rồi lái chiếc mô tô mới mua đến New world.
Nếu lầu một của nơi đây nhộn nhịp với ánh đèn lập lòe xanh đỏ và tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bóc trần cuộc sống tɦác ɭoạи về đêm của những cậu ấm cô chiêu thì trái lại lầu 3 mang sự đối lập đến ngỡ ngàng. Một nhà hàng xa hoa, tĩnh lặng nằm ngay bên trên một quán bar náo nhiệt đủ thấy chủ nhân New World thích cảm giác mới lạ đến nhường nào.
Bước chân vào căn phòng giữa hành lang, ập vào mắt Nhã là ánh sáng đỏ mờ ảo đẹp đến kinh diễm, thích hợp cho các cuộc hò hẹn của những đôi tình nhân muốn tìm cảm giác ái muội. Vậy mà ngồi ở đây chỉ có một người đàn ông trung niên với dáng người mập mạp, thô kệch. Tuy nhiên đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào đối phương lại khiến Nhã có chút ghê tởm bởi ý đồ kệch cỡm hằn rõ trên khuôn mặt béo ục ịch của hắn.
“Em tới rồi à, lại đây?” Hắn ga lăng đứng dậy kéo ghế phía đối diện để cô ngồi vào, ngữ điệu cứ như hai người họ đã thân thiết tới mức không thể tách rời.
Nhã phối hợp theo động tác của gã, cũng đưa tay tỏ ý mời ngồi. Dù đã biết trước, nhưng cô vẫn vờ ngây thơ thắc mắc: “Những người khác đâu ạ?”
Đỗ Hợp ngồi đối diện nhúng vai cười: “Họ nói bận nên không tới, nhưng không sao không có họ chúng ta vẫn tâm sự được, em thấy anh nói có đúng không?”
Đến cả bịa một lý do đàng hoàng hắn cũng không muốn khiến Nhã có chút thất vọng, nhưng thôi vậy cô cũng thích giải quyết nhanh gọn đỡ mất thời gian. Cô khoanh tay đặt sau đầu, ngửa lưng về phía sau, đôi chân dài thẳng tắp thuần thục gác trên bàn: “Anh Hợp cần gì phải dài dòng, mục đích hôm nay của anh là gì? Nói đi!”
Đỗ Hợp đan tay đặt lên bàn hơi nghiêng người về phía trước, cười như không cười: “Em thật thẳng thắng nhưng mà...anh thích!”
Ngừng lại giây lát đợi phản ứng của đối phương, thấy Lê Khánh Nhã vẫn duy trì nụ cười nhạt trên môi cũng không có ý định lên tiếng, ánh mắt hắn càng hiện rõ vẻ hứng thú: “Em cũng biết Đông sang Xuân về do anh đầu tư, em lại hay rồi giữ lấy một vai quan trọng. Em cũng biết người làm kinh doanh phải có lợi ích.”
Cô mỉm cười gật đầu dường như vô cùng tán thành với cách nói của đối phương: “Vậy nên?”
“Làʍ ŧìиɦ nhân của tôi, những phim điện ảnh tiếp theo tôi đầu tư sẽ do em đóng chính!” Đỗ Hợp thẳng thừng đưa ra yêu cầu.
Nhã nhếch môi vòng một tay ra sau lưng ghế nào có dáng vẻ thục nữ của một diễn viên nữ thế hệ mới, cô cụp mắt lên tiếng: “Đỗ hợp 47 tuổi, sinh ra ở thị trấn H, mồ côi ba mẹ, đi học hết lớp 5 thì nghỉ học làm nông. 17 tuổi nhận Morakat của tổ chức Y làm cha nuôi, trở thành thủ lĩnh nhánh 8. Năm 21 tuổi, gặp được Trịnh Mỹ Hà con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Thịnh Hưng liền kiên trì theo đuổi, thành công rước người đẹp về nhà. Một bước lên voi thăng chức tổng giám đốc để vợ lui về làm nội trợ chăm sóc con cái.”
Nói tới đây, cô ngước mắt lên nhìn vẻ mặt tái xanh của đối phương rồi tiếp tục: “Vợ đẹp con ngoan không muốn, cứ thích chơi trò tình nhân với diễn viên, người mẫu bên ngoài. Không biết nếu vợ anh phát hiện chuyện này cái chức tổng giám đốc của anh còn giữ nổi không? Nghe nói, ba vợ của tổng giám đốc Hợp từ xưa đến nay luôn tìm mọi cách chèn ép anh ra khỏi hội đồng quản trị.”
“Chị dâu thấy em nói đúng không!”
Đỗ Hợp nhìn tới di động trước mặt Nhã, dãy số trên đó đã không thể quen thuộc hơn với gã. Gân xanh nổi đầy trán hắn ta, khuôn mặt vốn duy trì vẻ cười cợt này đã đổi sắc, thay bằng sát ý nồng đậm, đôi mắt gã hằn những tia máu đỏ: “Mẹ kiếp! Người đâu bắt lấy con ả cho tao!”
Trước khi nói câu này, Đỗ Hợp vội vàng chộp lấy di động Nhã ném xuống sàn nhà, một chân giẫm nát.
Đàn em của hắn đợi sẵn bên ngoài, vừa nghe lời này liền xông vào. Nhìn thiếu nữ xinh đẹp bình thản ngồi trên ghế, bọn chúng nhất thời ngây người nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Vì chúng khinh địch nên dù có hết thảy 10 người nhưng chỉ 2 tên tiến về phía trước. Đợi bọn chúng phản ứng kịp thì hai tên đó đã bị bẻ cổ chết tức khắc.
Giờ đây, lan tràn trong đáy lòng chúng là nỗi khiếp sợ không tên, lúc muốn chùn bước liếc nhìn ánh mắt cảnh cáo của Đỗ Hợp, tên đầu đàn vội vàng rút khẩu súng treo bên hông chĩa về phía Nhã: “Đứng im, nếu không đừng trách tao ác độc.”
Nhã từ lúc nào đã tiến sát gần hắn, nhếch môi châm chọc: “Thử xem!”
Gã ta thầm nghĩ cô gái này thật không làm theo lẽ thường, không phải lúc này nên bắt lấy đại ca gã uy hiếp hay sao, lại nhích đến gần mình chờ chết. Tuy vậy, hắn không chút chần chừ dí sát huyệt thái dương cô, nổ súng “cạch”. Hắn trợn tròn mắt nhìn khẩu súng không còn đạn rồi nhìn đối phương.
Lê Khánh Nhã đứng trước mặt gã, chậm rãi mở lòng bàn tay đang nắm chặt, từng viên đạn rơi xuống: “Giờ đến lượt tao!”
“Pằng!”
Viên đạn đâm xuyên qua huyệt thái dương, tên cầm đầu ngã ngửa xuống sàn chết tại chỗ. Chất lỏng màu đỏ bắn lên mặt Nhã, mùi máu tanh tưởi xộc thẳng lên mũi. Đầu lưỡi cô vươn ra liếm vết máu quanh quẩn viền môi. Cô cong môi cười quỷ dị, tựa sứ giả địa ngục khiến người trong phòng bất giác run cầm cập.