“Ông tỉnh rồi, ông có biết ông doạ tôi sợ muốn chết không?”
Bà Thu cười hạnh phúc nhưng hai hàng lệ từ hốc mắt cứ rơi mãi không ngừng, bao nhiêu uất ức cũng theo đó chảy trôi khiến ông Hoàng đau lòng.
Ông chậm chạp nâng đôi tay còn đang run rẩy lên lau nước mắt cho vợ mình, ánh mắt ông đầy ắp cưng chiều và xót xa.
“Chẳng phải tôi không sao rồi sao? Bà đừng khóc nữa để mấy đứa nhỏ chê cười!”
Nói rồi, ông nhìn Lê Thành Dương đứng sau lưng vợ mình.
Mẹ Dương hiểu ý ông gật đầu, liền quay sang nói với Băng và Nhã: “Mẹ hơi đói, hai đứa đi mua đồ ăn với mẹ nha”
Lê Khánh Nhã và Hứa Thùy Băng không chút nghĩ ngợi liền theo bà rời khỏi phòng bệnh.
“Con với Băng đính hôn đi!” Không phải là hỏi ý kiến mà là đã định, câu nói này của ông Hoàng không cho phép Lê Thành Dương quyền từ chối. Đây tựa như một lời thông báo đầy quyền uy thao túng hành động và cảm xúc của người khác.
Thế nhưng, Lê Thành Dương lại bình thản đến khó tin, đến chút cảm xúc bất thường trên mặt của anh cũng không có. Anh tựa như một vị khách đang lắng nghe câu chuyện không thuộc về mình: “Lý do?”
“Hoàng Gia cần một chỗ dựa. Đối thủ đang giở trò phía hải quan, hàng hoá chúng ta bị chặn lại không phải lần đầu tiên, nhưng nếu có chính trị gia làm chỗ dựa sẽ không còn trở ngại.”
Tuy khuôn mặt còn tái nhợt sau cơn bạo bệnh, ông Hoàng vẫn lý trí phân tích tình hình công ty hiện tại.
Lê Thành Dương cười nhạt nhưng vẫn không lên tiếng.
Ông Hoàng thấy vậy cũng không gấp gáp, tựa như thế cờ này đã định sẵn ông là người chiến thắng: “Nhã nó cũng lớn rồi, dù sao cũng là một món đồ chơi được nhặt về cho con, đã đến lúc vứt bỏ. Vậy mà giờ nó vào giới giải trí, nếu không có Hoàng Gia chống lưng thì chậc...chậc...”
Bàn tay Dương đặt bên hông đã cuộn chặt thành nắm đấm, nổi đầy gân xanh tựa như đang cố kiềm nén những phong ba bão táp bên trong. Chỉ chốc lát, đôi tay đã buông lỏng, trên mặt anh vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, ôn hoà tưởng chừng như vô hại: “Nếu cô ấy biết người cha mà mình hết mực kính trọng lại xem mình như món đồ chơi, chắc sẽ đau lòng lắm.”
Nói tới đây, Lê Thành Dương ngưng lại giây lát, cười thâm trầm với đối phương rồi tiếp tục: “Ba có biết cái giá của việc uy hiếp tôi là gì không? Tôi sẽ không vì huyết thống mà nương tay.”
Ông Hoàng bật cười: “Ba sẽ vui mừng vì điều này, chẳng phải con đang chứng minh chúng ta là cha con ruột sao?”
Lê Thành Dương đã quá quen với người cha hai mặt của mình, kể cả sống với vợ con lớp mặt nạ dối trá ấy vẫn chưa từng bị ông ta gỡ xuống: “Nếu được lựa chọn, tôi sẽ chẳng bao giờ mang dòng máu bỉ ổi của ông.”
Nói xong câu này, Lê Thành Dương xoay người định rời khỏi vừa lúc ba người phụ nữ đẩy cửa bước vào. Anh vẫn không nói câu nào chỉ nắm lấy tay Hứa Thùy Băng kéo đi.
...
Câu lạc bộ New World
Trong phòng bao tách biệt ở lầu 3, chút ánh sáng xanh yếu ớt rọi lên sườn mặt người đàn ông ngồi trên sô pha. Bàn tay thon dài với những khớp tay rõ rệt đang lắc lư chiếc ly thủy tinh sóng sánh chất lỏng màu đỏ. Dáng vẻ biếng nhác gác tay lên thành ghế của anh dễ dàng trở thành điểm hấp dẫn trí mạng với nữ giới, chỉ là hai người còn lai trong căn phòng này đều là những người đàn ông điển trai, thành thục và nhìn đối phương với vẻ ghét bỏ.
Richard ngồi gác chân rung đùi nhìn chẳng khác nào lưu manh đầu đường xó chợ nào có đứng đắn như bộ vest anh ta đang mặc: “Ban đầu, tao còn định trêu người phụ nữ của mày, ai biết cô ấy nghỉ việc đột ngột còn đi làm diễn viên. Giờ đã cao không với tới rồi muốn gặp cũng khó gặp được.”
Nguyễn Đức Khải nhíu mày: “Giám đốc truyền thông của SX lại nói một diễn viên nhỏ nhoi là cao không với tới, mày không thấy nực cười sao? Với lại tao và cô ta không còn quan hệ gì hết.”
Richard đấu mắt với đối phương như muốn xác nhận lời vừa rồi bao nhiêu phần trăm là thật: “Thật? Vậy mày giải thích cho tao với Hi Hi nghe lý do sau khi chia tay với cô ấy mày không đụng đến phụ nữ? Chẳng phải trước đây mày không thiếu bạn giường sao?”
Người đàn ông lạnh lùng với ánh mắt sắc bén bên cạnh Richard nằm không cũng dính đạn: “Mày kêu ai là Hi Hi hả? Tởm chết đi được, còn nữa đừng có lôi tao vào.”
Khải mím môi không nói gì tựa như không để tâm, chỉ chậm rãi nâng ly thưởng thức từng giọt rượu vang len lỏi trong cuốn họng.
Di động Trịnh Hy Phong bất chợt reo lên, liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, anh bắt máy không chút do dự: “Mày ngất trong nhà vệ sinh luôn à? Còn không màu lếch về đây?”
Bên kia vang lên tiếng la hét ầm ĩ lấn át hết thảy âm thanh: “Chuyện đó để sau, mày mở loa lớn đi!”
Trịnh Hy Phong không hiểu nguyên do nhưng vẫn làm theo.
“Edward! Người phụ nữ của mày đang đánh người ta như bao cát đây này. Đối phương cũng có chút tiếng tăm trong giới, tao có nên cản không?”
Richard và Trịnh Hy Phong nhìn nhau rồi đồng loạt đưa mắt về phía Nguyễn Đức Khải đợi câu trả lời nhưng nhân vật chính vẫn không lên tiếng.
Người kia còn sốt ruột hơn bọn họ: “Mày nói gì đi chứ? Giúp hay không giúp”
Richard nhếch môi cười xấu xa: “Edward nói hai người không còn quan hệ gì hết, mày mặc kệ, về phòng uống với bọn tao!”
Richard vừa dứt lời, bên kia điện thoại truyền qua tiếng mắng chửi độc địa: “Con điếm! Mày giả vờ thanh cao với ai?”
“Rắc!” Ly rượu trên tay Nguyễn Đức Khải bị bóp vỡ nát, mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay anh làm ứa ra những giọt máu hoà vào rượu rơi tí tách xuống sàn nhà.
“Phòng nào?”