Editor: Mứt Chanh
Mộ Kiêu Dương mỉm cười: "Điềm Tâm, em cuối cùng cũng tìm được nhãn mác của Hoàng Thiên rồi. Đây là ký tên signature của anh ta, khuôn mẫu của anh ta. Anh ta đã dành rất nhiều thời gian trong phòng của bé gái."
"Những vụ án bắt chước mới này cũng vậy. Hơn nữa nhìn từ bề ngoài, thủ pháp gây án giả bắt chước theo gần như tiếp cận Hoàng Thiên. Nhưng nhóm bé gái cũng không bị cởi váy xuống và cất đi."
Nói một cách chính xác, Hoàng Thiên cũng không tiến hành xâm phạm và dâm loạn bé gái. Bởi vì các bé đều là dáng vẻ anh ta khao khát trở thành, là một phần quan trọng nhất trong tưởng tượng của anh ta, duy trì sự ngây thơ chất phác, hồn nhiên và thuần túy sạch sẽ. Cho nên, Hoàng Thiên chỉ thay cho các bé một bộ váy xẻ tà giống búp bê, bao gồm áo trên và váy. Nhưng phần chân váy cùng bộ đã không còn, thay vào đó là mặc một chiếc quần tây cùng màu. Thoạt nhìn cũng như là một bộ, nhưng trên thực tế thì không phải.
"Có thể không phải anh ta cất đi mà là quần áo và quần vốn dĩ chính là thứ anh ta mang đến nhà nạn nhân hay không?" Tiêu Điềm Tâm nảy sinh nghi vấn, lại về với vụ án của Hoàng Thiên để phân tích thêm một lần nữa.
Mộ Kiêu Dương đáp: "Không phải, anh ta trực tiếp tìm ra trong tủ quần áo, cho nên váy bị anh ta mang đi. Anh ta ái vật, tuyệt đối có ham muốn ' lưu trữ '. Váy chính là chiến lợi phẩm của anh ta, là bộ sưu tập của anh ta."
Đúng, điểm này không hề nghi ngờ. Là cô phạm sai lầm.
Lúc này đây, Mộ Kiêu Dương không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Hoàng Thiên, tôi hy vọng anh có thể giúp chúng tôi bắt được hung thủ. Hung thủ này, nội dung ảo tưởng của người nọ khá giống anh. Tôi tin tưởng tình huống thời thơ ấu của người nọ có lẽ tương đồng với anh, đã chịu ngược đãi đến từ cha mẹ. Người nọ giống anh đều ảo tưởng có được một gia đình ấm áp hoàn mỹ. Tôi hy vọng có thể xuất phát từ góc độ của anh bắt được người nọ."
"Hãy kể cho tôi nghe về những gia đình được hung thủ lựa chọn đi." Hoàng Thiên thả lỏng.
"Gia đình đầu tiên có ba và mẹ, có ba người con, hai trai một gái. Gia đình thứ hai, ba và mẹ, hai đứa nhỏ, một bé gái và một bé trai. Gia đình thứ ba, ba và mẹ, hai gái một trai. Gia đình thứ tư, ba và mẹ, ba bé gái, một bé trai. Tất cả các bé trai đều có chị em gái bên trên. Tất cả bé gái và bé trai đều không bị xâm phạm. Nhưng phía dưới của chủ nhà nữ bị xé rách, bị xâm phạm nghiêm trọng." Mộ Kiêu Dương đọc từng chữ một cách cảm xúc, trôi chảy.
Hoàng Thiên lại xem một bức ảnh hiện trường khác rồi chỉ vào một cây cán bột: "Cái này có hơi thú vị."
Mộ Kiêu Dương nhìn anh ta, nhếch khóe miệng lên cười như không cười: "Phần đầu của nạn nhân từng bị đánh, tương xứng với vật chứng này."
Hoàng Thiên cười rất láo xược, "Thực sự thú vị. Lấy cái này hành hạ đến chết người? Đủ lực không?"
Mộ Kiêu Dương cũng cười, nhìn vào đôi mắt anh ta, xem đã hiểu mọi suy nghĩ của anh ta. Chỉ là còn chưa đến thời điểm vạch trần. Anh muốn đi từng bước dẫn đường Tiêu Điềm Tâm đi đến điểm trung tâm mà anh đã định sẵn.
Hoặc nói là bẫy rập.
"Tình huống của các bé gái như thế nào?" Hoàng Thiên trực tiếp hỏi đến điểm mấu chốt.
"Giống như anh, hung thủ dành nhiều thời gian ở phòng các bé gái, dùng thuốc ngủ, ra đi thật sự bình thản. Cũng được thay cho váy, tròng quần vào không hợp với quần áo." Mộ Kiêu Dương nói, "Thay vào đó, chiếc váy phù hợp đã bị ném xuống đất."
Tiêu Điềm Tâm nghe thấy thế thì cực kỳ cau mày.
"Có ý tưởng gì?" Mộ Kiêu Dương hỏi.
"Đất nước của chúng ta khác với nước ngoài, chính sách hai con chỉ mới được mở trong những năm gần đây. Những gia đình đó sinh rất nhiều con." Tiêu Điềm Tâm chỉ ra.
"Tại mấy vụ án mới này đều xảy ra phổ biến ở vùng ngoại thành với nông thôn, không phải gia đình người thành thị. Nhưng Hoàng Thiên đều nhằm vào tất cả các gia đình giàu có, người ba đều làm ăn, không cần tuân thủ nghiêm ngặt với chính sách con một, giao tiền là được. Nơi này là một sự khác biệt." Mộ Kiêu Dương trả lời.
Tầm mắt của Hoàng Thiên dừng lại ở trong phòng bé gái, sau đó lại dừng ở nơi mặt đất hơi gồ lên.
"Dưới đống quần áo đó là gì?" Hoàng Thiên hỏi. Bởi vì đây là bức ảnh hiện trường được chụp sau khi nâng người chết đi, rất nhiều đồ vật Hoàng Thiên không thể chạm vào trực tiếp, cho nên càng mất công suy nghĩ.
"Phía dưới quần áo là những bộ váy ban đầu trên người các bé gái, bên trong váy là một con búp bê cũ nát, quần áo của con búp bê tơi tả và khó có thể che được cơ thể hoàn toàn trái ngược với các cô bé trên giường thuần khiết như thiên sứ." Mộ Kiêu Dương nói.
Cả người Tiêu Điềm Tâm chấn động, buột miệng thốt ra: "Hung thủ là phái nữ, thời thơ ấu từ gặp phải sự xâm phạm của cha kế, nguyên nhân là người mẹ bao che, bởi vì cha kế là trụ cột kinh tế duy nhất. Gia đình ban đầu của hung thủ lúc cha mẹ còn chưa ly hôn trọng nam khinh nữ, lần lượt sinh ra con gái, mẹ hung thủ bởi vì không sinh được con trai mà bị bắt ly hôn. Cho nên đây là nguyên nhân vì sao những đứa con trai kia bị đâm nghiêm trọng hơn vụ án của Hoàng Thiên, rõ ràng hung thủ có thể nhanh chóng lấy đi tánh mạng bọn họ. Hung thủ tiến hành trả thù tập tục xấu trọng nam khinh nữ này. Cô ta quen thuộc với gia đình này, cần phải tốn nhiều thời gian để quan sát, lại ở vùng ngoại thành xa xôi, hơn nữa điều kiện kinh tế của cô ta hẳn là không tồi, đi đến hoàn cảnh xa lạ lại có thể khiêm tốn không khiến người ta chú ý, hẳn phải là người giúp đỡ cho những gia đình này, bình thường gặp mặt ở trong thành phố nhiều, cuối cùng xuống tay mới đến nhà đối phương. Chiếc xe cô ta dùng hẳn là xe second-hand bình thường nhất và không ăn nhập với thân phận của cô ta, xe cũ màu đen hoặc màu xám. Mà việc phá án và bắt giam Hoàng Thiên được lan truyền trên các phương tiện truyền thông tin tức, là nguyên nhân kích thích và mồi dẫn cô ta tiến hành giết người. Bởi vì bản chất, cô ta và Hoàng Thiên đều khát vọng một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Những con búp bê rách nát đó là do cô ta mang đến đặt bên cạnh nạn nhân, nhưng lại là hình ảnh của chính cô ta. Tỏ rõ quá khứ tuổi thơ bi thảm của cô ta, cô ta gặp phải vũ nhục. Đây cũng là lý do tại sao cùng một phương thức giết người, những vụ án của Hoàng Thiên có động cơ tình dục. Mà những vụ án mới này không nhìn ra được. Cho dù hung thủ tạo thành biểu hiện giả dối xâm phạm chủ nhà nữ, dùng cây cán bột kia. Nhưng động cơ chân chính không phải tình dục."
Nói xong một hơi, cả người Tiêu Điềm Tâm đều đang run rẩy.
Rất nhiều ký ức mơ hồ đều dâng lên, lại lui xuống, ngừng ở chỗ cổ họng cô khiến cô muốn sụp đổ.
Mồ hôi ướt đẫm lưng, đầu óc trống rỗng, ngay cả mắt cũng trống rỗng, không thể tập trung.
Hoàng Thiên cười thành tiếng: "Hóa ra đây là liệu pháp tâm lý của cậu. Không phải cậu tới thăm hỏi tôi, càng không phải tới tra vụ án mới, bởi vì cậu đã sớm biết hung thủ là phụ nữ. Mục tiêu chân chính của cậu là cô ấy." Chỉ chỉ Tiêu Điềm Tâm. Bản thân những kẻ giết người hàng loạt giỏi nhất cũng là những thợ săn giỏi nhất, cho nên bọn họ đều hiểu được cách lập hồ sơ.
||||| Truyện đề cử: Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi |||||
Có đôi khi, Mộ Kiêu Dương và bọn họ đứng trong cùng một vực sâu, đi thêm một bước có lẽ chính là hủy diệt.
Giờ phút này, cả người Tiêu Điềm Tâm đã đang trên bờ vực suy sụp.
Cô hoàn toàn không nghe thấy bất cứ ai nói chuyện.
Mộ Kiêu Dương đã đi một nước cờ hiểm, hóa ra còn chưa đến lúc......
"Điềm Tâm," anh lại mở miệng lần nữa, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, trầm thấp, dịu dàng, giống như một khúc nhạc nhẹ được kéo vang dưới trăng: "Điềm Tâm, em nghĩ tới cái gì? Thả lỏng, em đã làm rất tốt. Trợ giúp tôi khóa chặt mục tiêu. Em rất tuyệt. Tôi chỉ có một cảm giác mơ hồ nhưng em giúp tôi bắt được nó."
Để trị liệu bệnh tim cho cô, Mộ Kiêu Dương nói dối.
Anh đương nhiên biết chân dung tâm lý đầy đủ của hung thủ. Đây là một người phụ nữ, nghi ngờ là một người mẹ bình thường. Trùng hợp ở chỗ, nó cũng giống với vụ án cô xử lý năm đó, chính là hung thủ ngụy trang thành đàn ông để gây án, kỳ thật là phụ nữ!
Dưới sụ dẫn dắt của anh, đôi mắt của Tiêu Điềm Tâm chuyển động, lại khôi phục vẻ trấn tĩnh.
"Giáo sư Mộ, vừa rồi tôi bị làm sao vậy?" Cô sờ mặt mình: "Tôi thế mà ngủ thiếp đi?"
Trong lòng lộp bộp, Mộ Kiêu Dương cảm thấy mọi chuyện đẩy về tình trạng càng trở nên khó kiểm soát. Vấn đề tinh thần của cô càng nghiêm trọng hơn, đối với chuyện này thì trực tiếp mất trí nhớ. Cô đã xuất hiện bước đầu của chứng nhân cách phân liệt, tái diễn trong đầu cô vì để trốn tránh sự cố thai phụ tử vong ngoài ý muốn lần đó.
"Em đã tìm được hung thủ cho chúng tôi." Mộ Kiêu Dương mỉm cười nhìn về phía cô, vươn tay tới xoa đầu cô, "Em làm rất tuyệt."
"Hung thủ là một trong những nhân viên của viện Phúc Lợi, bác sĩ, còn có luật sư giúp đỡ gia đình đó. Cô ta là một trong số họ." Anh lại nói.
Tiêu Điềm Tâm khôi phục lại còn hơi mờ mịt, nhưng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, "Có thể phá án là được."
Làm như nghĩ tới gì đó, cô chớp mắt hỏi: "Tôi rất tò mò những cái váy người đó lấy được người đó cất ở nơi nào?"
Chẳng qua là một bức tranh đơn giản.
Mộ Kiêu Dương khép lại mười ngón tay, đan thành cầu nguyện rồi nói: "Phơi ở sân thượng dùng chung của tòa chung cư. Người đó có đam mê trộm và đam mê ái vật, điều gì thể hiện có thể khiến người đó phấn khích nhất? Đương nhiên là thời thơ ấu, trên sân thượng dùng chung, những cái váy được treo từng cái từng cái lên. Người đó chui vào, để mặc những chiếc váy đó phất phơ qua gương mặt người đó, người đó dùng sức ngửi rồi lại ngửi, cuối cùng cũng đạt tới cao trào. Cho nên, người đó sẽ đặt vật sưu tập của mình ở tầng cao nhất của khu chung cư, thủ thuật che mắt thật hay, các cảnh sát làm sao lại nghĩ đến đi nơi đó tìm chứ, anh nói đúng không, Hoàng Thiên?!"
Thì ra là thế.
Nếu muốn trở thành thợ săn thì phải đặt mình vào trong thế giới tinh thần của một kẻ giết người hàng loạt, trở thành người như bọn họ. Bởi vì bọn họ đều muốn trở thành thợ săn lợi hại nhất.
Con đường này không dễ đi. Hơi vô ý sẽ vĩnh viễn rơi vào vực sâu tăm tối.
Nietzsche đã từng nói: Nếu chiến đấu với rồng dữ lâu ngày, thì bản thân mình sẽ bị biến thành rồng dữ; nếu bạn cứ nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn"
(*) "He who fights too long against dragons becomes a dragon himself; and if you gaze too long into the abyss, the abyss will gaze into you."
Không cẩn thận, bọn họ sẽ trở thành đối tượng bọn họ đuổi bắt. Bởi vì bóng tối vẫn luôn chưa từng rời xa.
Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy an tâm. Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ kia, anh đứng trong nhà tù sâu thẳm đen kịt lại là chân lý duy nhất, ánh sáng duy nhất nơi đây.