Editor: Mứt Chanh
Tác giả có lời muốn nói:
Thích nhất suy nghĩ của Mộ Kiêu Dương và Điềm Tâm kịch liệt va chạm, ăn ý biết mấy!
Hi hi.
Sau đó bạn học Mộ nghĩ thầm: vấn đề của Hoàng Thiên,... Haha, thật sự muốn.
Điềm Tâm: lượn, thô lỗ.
Bạn học Mộ: em hiểu lầm rồi, ý của anh là, anh giúp em...
Điềm Tâm bịch một tiếng, tự nhiên...
Vấn đề của Hoàng Thiên là gì? Mọi người tự suy.
Bộ vest tối màu của anh rất vừa người ôm trọn lấy cơ thể hoàn mỹ của anh, như một tác phẩm điêu khắc thời Phục hưng của Ý.
Cô buông hàng mi xuống, chỉ là khóe mắt lại nhìn thấy rõ ràng bờ vai anh gầy guộc nhưng lại rộng như vậy, hơi hơi cuốn vạt áo sơ mi trắng lên lộ ra vòng eo thon nhỏ của anh, đi xuống một chút là vòng eo hãm sâu và tuyến nhân ngư......
Cô vội vàng tránh đi những phần dây cung khiến người ta mặt đỏ tới mang tai đó, rồi lại không cẩn thận đặt ánh mắt lên trên đôi chân thon dài rắn chắc được quần tây bao bọc...... Èo...... Nơi đó càng khiến người ta mơ màng......
Anh nhìn sang cô rồi lần lượt cởi từng chiếc cúc áo, tiện tay ném áo vest xuống sàn nhà.
Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt, mặc không lên tiếng mà nhặt áo gió và âu phục của anh lên đặt ở trên lưng ghế, sau đó lấy thước đo ra vòng qua quần tây của anh, thật cẩn thận mà không chạm vào da thịt phần eo của anh, yên lặng nhớ kỹ vòng eo anh ở trong lòng. Chậc, trong số những người đàn ông, với chiều cao 1m9 của anh, vòng eo này thật nhỏ!
Tay anh với đến cúc áo sơ mi thứ hai, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi, tiếp theo là cúc thứ ba thứ tư, lộ ra xương quai xanh đẹp trắng ngần và vòm ngực, "Cần tôi cũng cởi áo sơ mi không, hửm?" Mộ Kiêu Dương nhìn cô, đáy mắt có hài hước.
"Không cần." Tiêu Điềm Tâm nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ rất đỏ.
Hoàng Thiên bỗng nhiên mở miệng: "Cô ấy là người phụ nữ của cậu à?"
Tay Tiêu Điềm Tâm bỗng dưng khựng lại.
Mộ Kiêu Dương vẫn luôn nhìn gương mặt ủ rũ của cô, chỉ cười cười, không trả lời vấn đề của hắn.
"Có từng thử khẩu giao chưa?" Tầm mắt của Hoàng Thiên vẫn luôn dừng trên mặt Mộ Kiêu Dương: "Bảo cô ấy đến làm cho cậu."
Tiêu Điềm Tâm đang ngồi xổm nửa người, tay lại đo eo anh, khuôn mặt càng rất gần người anh, bị nói như vậy, cô chỉ cảm thấy một tiếng "ầm", máu đều chảy ngược lên não bộ.
Tuy rằng cô biết vì sao giáo sư Mộ muốn làm như vậy nhưng vẫn ngượng không chịu được.
Anh đặt tay lên đầu cô, sau đó nghe thấy chất giọng trong trẻo và tao nhã của giáo sư Mộ nói: "Đứng lên đi." Không mang theo một xíu dục vọng và tạp chất, sạch sẽ tinh khiết.
Cô đứng lên, lui một chút ra sau.
Mộ Kiêu Dương ngồi xuống ghế một lần nữa rồi nói: "Tôi rất tò mò là cái gì chạm đến sự phấn khích của anh?" Dừng một chút rồi nói với vẻ hiểu rõ: "Tôi hiểu được, trong năm vụ án giết người đó, không có dấu hiệu anh xâm phạm năm người vợ kia, nhưng thật ra là sau khi họ chết, anh động chạm vào miệng họ, sau khi xong việc mới tàn nhẫn cắm vào trong miệng họ, tựa như đang tưởng tượng nhục nhã mẹ anh hết lần này đến lần khác."
Cả người Tiêu Điềm Tâm chấn động, hoàn toàn hiểu được. Chẳng qua trong một tiếng ngắn ngủn, giáo sư Mộ đã có được tất cả những thông tin một cách cặn kẽ mà anh cần biết về phạm nhân. "Vụ án này là do anh phụ trách bắt giữ ư?" Cô nhịn không được hỏi.
"Không phải. Lúc ấy tôi không ở Hạ Hải, chỉ căn cứ vào ảnh chụp của cảnh sát và các báo cáo khác nhau, viết ra một chân dung cụ thể. Cảnh sát mời một nhà tâm lý học là giáo sư Cảnh Lam, cuối cùng bắt được anh ta." Mộ Kiêu Dương trả lời.
Hoàng Thiên cười cười, cũng không thẹn quá thành giận vì bí mật bị đâm thủng, trái lại càng thêm bình tĩnh ung dung. Chỉ thấy đôi tay anh ta ôm sau đầu như cũ, nâng một chân lên, ngửa người ra sau, chân đung đưa giữa không trung: "Nói đi! Các người tới đây đến tột cùng là vì tìm kiếm trên người tôi hay nói cách khác là được cái gì?" Dừng một chút lại nói: "Ồ, cô gái trẻ tuổi này, em tuyệt đối không phải là nhà thiết kế gì cả, em cũng là cảnh sát. Trên người của em có hương vị khiến người ta vô cùng chán ghét này, tựa như linh cẩu một khi cắn người thì sẽ không buông ra nữa, đúng, chính là hương vị này. Nhưng mà cũng khiến anh vô cùng sung sướng."
Mộ Kiêu Dương lấy ánh mắt ra hiệu, càng gật đầu, vì thế Tiêu Điềm Tâm ngồi xuống bên cạnh Mộ Kiêu Dương. Cô mở tư liệu ra, đọc nhanh như gió. Tài liệu rất dày, Mộ Kiêu Dương hỏi: "Thời gian đủ không?"
"Không thành vấn đề. Lúc tôi ở FBI đã luyện qua phương pháp ghi nhớ lấy tốc độ nhanh để ghi nhớ dữ liệu."
Mộ Kiêu Dương không nói gì nữa, chỉ gật đầu thêm.
Ngược lại là Hoàng Thiên huýt sáo và nói: "Ồ, nữ thần thăm dò."
Tiêu Điềm Tâm đặt một xấp ảnh chụp sang một bên, phát hiện ánh mắt của Hoàng Thiên vẫn luôn không rời khỏi ảnh chụp.
Ôi, trước hết để anh ta nhìn ảnh chụp thoải mái một chút đi! Dù sao cũng là giáo sư Mộ dạy!
Mộ Kiêu Dương chỉ cười: "Em học hư."
Chỉ cần kết quả đúng, quá trình ư? Không quan trọng! Tiêu Điềm Tâm cười khúc khích.
"Thành phố Hạ Hải đã xảy ra một vụ án giết người hàng loạt khác. Thủ pháp gây án của hung thủ rất giống anh, quả thực chính là người sùng bái và tùy tùng của anh." Mộ Kiêu Dương lấy ra một tài liệu khác từ trong túi xách rồi ném tới trên mặt bàn.
Thấy anh ta vươn tay tới, Mộ Kiêu Dương lại đè xuống phần tài liệu kia.
"Anh muốn xem, chúng tôi sẽ thỏa mãn anh. Nhưng dù sao anh cũng phải cho chúng tôi chút gì chứ!" Mộ Kiêu Dương nhún vai, đôi tay đặt trên mặt bàn chơi xếp chồng, "Chẳng hạn như, vì sao anh thay đổi thủ pháp gây án?"
"Anh căm hận gia đình của anh, đặc biệt là mẹ, điểm này tôi có thể hiểu, cho nên anh phí hết thời gian dài trong chuyện tra tấn chủ nhà nữ, nhưng thủ đoạn đối phó với chủ nhà nam cực kỳ nhanh chóng, không có tra tấn quá mức, tôi nghĩ hẳn là cha ruột của anh lúc anh còn rất nhỏ đã rời đi, chết bệnh nhỉ? Không, tôi đoán là ông ấy vứt bỏ các anh. Cho nên, anh cũng căm hận ông ấy, căm hận chủ nhà nam đại diện cho người chồng, người cha, đâm vài nhát ở trên người anh ấy vừa sâu vừa nhanh vừa hận, cuối cùng một dao trí mạng trong tim. Tất cả gia đình anh lựa chọn đều có hai đến ba đứa trẻ, có trai có gái, anh đang bắt chước và ảo tưởng thành gia đình ruột thịt của anh. Đứa bé trai thông thường chết vì bị dao đâm, nhưng tất cả đứa bé gái đều được dùng thuốc ngủ, giống như đã ngủ say. Đến tột cùng đâu là phần quan trọng trong tưởng tượng của anh?" Mộ Kiêu Dương hỏi hai vấn đề, một cái là vì sao Hoàng Thiên thay đổi thủ pháp gây án trên người bé gái, một cái là phần tưởng tượng quan trọng của Hoàng Thiên.
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy nơi nào kỳ quái lại không thể nói ra, mơ hồ cảm thấy bất an, cảm thấy giáo sư Mộ đang phản ánh điều gì đó về cô. Lấy sự thông minh và sức mạnh của giáo sư Mộ, sao có thể không biết đáp án của mấy vấn đề này.
Vì sao anh chọn cô tới ngục giam với anh? Vẻn vẹn để khiến Hoàng Thiên mở miệng ư?
Khó giải!
Không thèm nghĩ nhiều như vậy, Tiêu Điềm Tâm lấy hồ sơ vụ án mới từ trong tay Mộ Kiêu Dương, cô nhanh chóng lật lên xem, càng xem càng kinh hãi, luôn cảm thấy có gì đó từng quen biết, có gì đó vô cùng xúc động......
"Anh từng ảo tưởng trở thành con gái. Ý định ban đầu khi anh nhặt váy là thật sự thích, muốn mặc lên trên người mà không phải ái vật đơn thuần. Nhưng sau đó, mẹ không hiểu và căm thù anh, giễu cợt vũ nhục, hành hung, mới đi đến bước khiến anh biến thái, cho rằng mình chính là người như vậy, chính là biến thái trong mắt mẹ anh. Anh còn làm chuyện gì khác cố ý chọc tức bà, đúng không?" Tiêu Điềm Tâm nói một hơi rất nhiều.
Người Hoàng Thiên không hề nhúc nhích, ngồi thẳng nhìn cô.
Tiêu Điềm Tâm không lập tức nói ra lời tiếp theo, cô nhìn giáo sư Mộ bên cạnh rồi lại lần nữa đỏ mặt.
Nếu như trước đây, bất luận là người đàn ông nào đứng bên cạnh cô, cô cũng có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra toàn bộ, đổi lại là anh, cô lại......
"Anh làm trò trước mặt bà ấy thủ dâm với cái váy nhặt được." Mộ Kiêu Dương thản nhiên nói ra.
Hoàng Thiên hừ một câu, "Đó là bởi vì ở trong mắt bà ta, tôi là người như vậy. Tôi thành toàn cho bà ta." Dừng một chút lại chuyển sang nói với Tiêu Điềm Tâm: "Cô nói đúng, tôi từng ảo tưởng trở thành con gái." Bởi vì, nếu anh ta thật sự là con gái, có lẽ mẹ sẽ không chán ghét anh ta như vậy, xem anh ta là quái vật......
Anh ta không nói ra thành lời nhưng Tiêu Điềm Tâm và Mộ Kiêu Dương đều nhìn đã hiểu.
Sau khi chọc giận mẹ, anh ta bị hành hung. Cậu bé chỉ mới mười hai tuổi cuối cùng cũng biến thái, sau đó giơ dao mổ lên......
"Anh không tự tay giết hại bà ấy." Mộ Kiêu Dương chỉ ra.
"Phải. Tôi quá nhỏ, sức lực yếu. Bị giam vào bệnh viện tâm thần." Hoàng Thiên đáp, không hề giấu giếm.
Mộ Kiêu Dương suy nghĩ một hồi, mới nói: "Cho nên anh mới có thể từng bước một trở thành một kẻ sát nhân hàng loạt biến thái, ảo tưởng những chuyện anh chưa làm được hết lần này đến lần khác, thay đổi hiện thực lặp đi lặp đi, không thể ngừng được."
Không trả lời, qua hồi lâu Hoàng Thiên mới gật đầu.
Đến tột cùng là con người vốn thiện hay là con người vốn ác? Tiêu Điềm Tâm vẫn còn chút nhân từ cuối cùng trong lòng mình. Cô nhìn anh, tay nắm chặt tay áo mỏng của anh, khẽ nói: "Shaw, anh nói nếu lúc trước anh ta đối xử với mẹ...... Sau này liệu anh ta có tiếp tục mơ tưởng và giết người hết lần này đến lần khác không?"
Mộ Kiêu Dương thương tiếc cô, cảm thấy lòng dạ cô vẫn quá mềm, lại sờ đầu cô lần nữa và nói: "Điềm Tâm, em phải hiểu được. Bắt đầu từ khi mẹ anh ta đối đãi thô bạo với anh ta thì tâm lý anh ta đã biến thái, bất luận có giết mẹ hay không thì cuối cùng đều sẽ không kiềm chế được sự biến thái và nhân tố giết người trong lòng. Bất cứ một người mẹ nào cũng không nên đối đãi với con của mình như vậy."
Bỗng dưng, cả người Hoàng Thiên như bị đóng đinh trên mặt đất, nhìn Mộ Kiêu Dương bằng vẻ mặt tái nhợt, cuối cùng chỉ nói, "Cảm ơn."
Lời nói là tự đáy lòng, nhưng sau khi nói xong, anh ta như tro tàn, không còn chút sinh khí, cũng không hề nguyện ý trả lời bất luận vấn đề gì.
Mộ Kiêu Dương lấy ánh mắt ra hiệu cho cô lần nữa.
Cô di chuyển người, dựa sát vào mặt bàn bên phía Hoàng Thiên rồi nói: "Có hứng thú xem không?" Sau đó đưa cho anh ta bức ảnh chụp của vụ án mới, bên trong không có ảnh thi thể ( đó là sự tôn trọng với người bị hại), nhưng có ảnh hiện trường, máu tươi nơi nơi đều có, có thể thấy được lúc ấy thảm thiết đến cỡ nào.
"Tôi muốn xem thi thể con nít một chút." Hoàng Thiên nói.
Tiêu Điềm Tâm lắc đầu, nói chậm lại: "Đó là không có khả năng." Lại đến gần anh ta thêm một chút.
Hoàng Thiên nhìn cô một cái rồi cười, "Các người còn muốn biết cái gì?"
Tập tài liệu về vụ thảm sát do Hoàng Thiên gây ra trước đây còn đặt ở kia, ảnh chụp cũng không cố tình cất đi. Ánh mắt của Hoàng Thiên dán chặt vào xác chết của các bé gái ( tức là phòng ngủ của các bé gái chỉ vẽ một vòng tròn lớn của nạn nhân, không có ảnh chụp người chết). Dự đoán được suy nghĩ của Hoàng Thiên, Mộ Kiêu Dương tiến thêm một bước bổ sung: "Các bé chết một cách bình yên nhất. Yên tĩnh nằm ở trên giường tựa như ngủ rồi. Ăn mặc ngăn nắp, không có gặp bất luận ngược đãi và xâm phạm gì."
Hết con búp bê này đến con búp bê khác.
Tiêu Điềm Tâm không thể xem qua tài liệu sớm hơn Mộ Kiêu Dương. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy những bức ảnh này. Chỉ thấy những cô bé đó từ bốn đến tám tuổi. Gương mặt điềm tĩnh, không có chút nào sợ hãi. Tóc tai không rối, hiển nhiên là do từng được chải chuốt kỹ. Quần áo trên người hoàn chỉnh. Cô lục lọi từ trong trí nhớ, hồ sơ cho thấy không có dấu vết xâm phạm. "Từ lúc bắt đầu anh đã ngăn cách bé gái với những người trong nhà khác. Các bé cũng chẳng biết cái gì, cho nên không cảm nhận được sự sợ hãi. Từ lúc bắt đầu, hẳn là anh đã tìm lấy cớ tiếp cận những gia đình đó và trở thành bạn của họ. Chân dung của anh là ăn nói khéo léo, có sự tương tác, trong cộng đồng nhiệt tình giúp người, nhưng sẽ không nói quá nhiều, cố tình không dẫn sự chú ý của người khác. Anh sạch sẽ ngăn nắp, tiền lương công việc không tồi, cho nên cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt, nghề nghiệp hẳn là giáo viên, bác sĩ kiểu thế."
"Bác sĩ nhi khoa." Mộ Kiêu Dương khẳng định.
Cho nên có thể nghênh ngang vào nhà.
Tiêu Điềm Tâm vẫn luôn nghiên cứu những ảnh chụp đó, vì để bước vào thế giới tưởng tượng của người kia, cô đưa vào điện thoại ảnh chụp năm bé gái và thay đổi vị trí rất nhiều lần, cuối cùng đặt tất cả chúng lại với nhau theo chiều ngang, thật sự giống như từng con búp bê.
Bỗng dưng, cô tìm thấy điểm mấu chốt trong tưởng tượng: "Váy của năm bé gái ở nơi nào?"
Nhóm búp bê xinh làm sao lại không có váy!