Trương Thiên Thành nhìn gương, sửa sang lại dung nhan, ngủ một buổi tối. Trương Thiên Thành khôi phục không ít, cả người thoạt nhìn tinh thần tràn đầy.
“Bệnh viện?”
Vũ Linh Đan sửng sốt.
Advertisement
Trương Thiên Thành như không nghe thấy, cũng không nói nhiều, một đường không nói gì. Chờ đến phòng bệnh trong nháy mắt kia, Vũ Linh, Đan ngây ngẩn cả người.
Là Trần Anh Thư !
Vũ Linh Đan lúc này mới bừng tỉnh, ở trên xe nghe được Trần Đức Bảo hỏi một câu hóa ra là bởi vì cái này.
Lập tức, Vũ Linh Đan đóng cửa lại, cất bước rời đi bệnh viện. Lại bị Trương Thiên Thành tím
chặt cánh tay, trên mặt nhìn không ra một tia vui đùa, nói: “Linh Đan, có anh ở đây”.
“Vì sao không nói sớm với em?”
Vũ Linh Đan có chút tức giận hỏi.
Trương Thiên Thành khó xử nhíu mày, lúc này trong phòng đã nghe được động tĩnh, bên trong kêu một tiếng. Trương Thiên Thành vỗ vỗ bả vai Vũ Linh Đan, thấp giọng nói: “Khi về sẽ nói rõ với em."
Đi vào, Vũ Linh Đan mới phát hiện Trần Anh Thư còn băng bó, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là cắt cổ tay.
Vẻ mặt Vũ Linh Đan kinh ngạc, khó trách trong khoảng thời gian này vẫn luôn không có tin tức Trần Anh Thư. Cô còn tưởng rằng bởi vì Trương Thiên Thành không ở đây, Trần Anh Thư cũng đi về nước, không thể ngờ được lại là ở bệnh viện.
Vũ Linh Đan hướng cửa nhìn thoáng qua, Trần Đức Bảo rõ ràng có chút chột dạ, nhìn dáng vẻ là
anh đã sớm biết.
Trần Anh Thư nhìn Trường Thiên Thành đầu tiên là cao hứng, nhưng thấy có Vũ Linh Đan xuất hiện, sắc mặt lại ảm đạm xuống. Thậm chí có vài phần khó chịu
Cô khó chịu hỏi: “Các người tới làm cái gì?”
“Chuyện ở Mỹ tôi đã giúp cô xử lý, còn lại không cần để tâm”
Trương Thiên Thành đi thẳng vào vấn đề nói.
Vũ Linh Đan nghe được đầy đầu mờ mịt, nhưng thấy Trần Anh Thư hiện tại là người bệnh, tinh thần cũng không quá ổn định. Bởi vậy cũng không kích thích Trần Anh Thư , lẳng lặng ở một bên đợi, nghe hai người nói chuyện.
Quả nhiên, Trần Anh Thư vừa nghe chuyện ở Mỹ được giải quyết, ảm đạm trong đôi mắt cũng có một tia ánh sáng. Nhưng thực mau lại lần nữa ảm đạm đi.
“Anh hôm nay tới là muốn nói cho em chuyện này.”
Trần Anh Thư quay đầu, không nhìn Trương Thiên Thành, ngữ khí cũng quái dị.
“Hiện tại cô có thể thể xuất viện, dù về Mỹ tôi cũng sẽ giúp cô”
Trương Thiên Thành như cũ lo chuyện an bài.
Trần Anh Thư cười khổ, sắc mặt càng thêm trắng bệch: Trương Thiên Thành, anh cảm thấy đây là anh tốt với tôi sao, anh cảm thấy anh vì tôi giải quyết hết thảy, tôi sẽ cảm tạ anh sao?”
“Chuyện cô ở Mỹ trốn thuế tôi đã giúp cô mời luật sư, nhiều lắm là bồi thường một chút tiền. Nếu tiền không đủ, có thể tìm tôi, mặt khác, hạng
Nơi này đã không có chuyện của cô, đương nhiên nếu cô muốn tiếp tục trở về đi làm, tôi có thể báo bên kia”
Trương Thiên Thành tiếp tục nói.
Vũ Linh Đan nghe đến đó, càng thêm bất an,
hiển nhiên những việc này căn bản không biết, mà xem ý Trương Thiên Thành. Hiển nhiên đây cũng là muốn nói cho cô .
Lúc này Vũ Linh Đan không rõ trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì, người đàn ông này vì một người phụ nữ khác làm nhiều như vậy. Mà hiện tại, cô ta còn có thể bình tĩnh mà ở bên cạnh nghe...
“Trương Thiên Thành, tôi nói tôi không cần, tôi có ngồi tù cũng không quan hệ tới anh!”