Hoặc là là Trần Đức Bảo không biết, hoặc là chính là Trần Đức Bảo không thể nói. Vũ Linh Đan
cũng không tiếp tục hỏi, nghĩ Trương Thiên Thành sau mấy ngày sẽ về, liền kiên nhẫn chờ đợi.
Cao ốc Hà Bắc đã chính thức hoàn công, chuyện này làm Vũ Linh Đan dùng toàn bộ tâm huyết, trải qua nhiều trắc trở. Kế hoạch Vũ PhongToàn chậm ba tháng, nhưng với kế hoạch của Vũ Linh Đan, thời gian lại vừa vặn tốt.
Advertisement
Vũ Linh Đan mang theo toàn thể công nhân tham gia cắt băng hoạt động, đến tận đây ở thành phố H, kiến trúc cao ốc Hà Bắc chính thức hoàn công.
Cuối năm tổng kết, Vũ Linh Đan xuất hiện nhiều nơi với tư cách chủ tịch. Lúc này đây, Vũ Linh Đan không hề bủn xỉn, khen thưởng một năm cho vất vả của công nhân, nhận được vô số khen
ngợi.
Mà Trương Thiên Thành, chậm chạp mãi không có tin tức.
Vũ Linh Đan ở phía trước cửa sổ thấy thời
gian càng ngày càng dài, toàn bộ thành phố H đều phảng phất lâm vào tĩnh mịch. Đến lúc công ty nghỉ trước một ngày, Trần Đức Bảo gọi điện thoại tới, nói là Trương Thiên Thành về nước.
“Được.”
Vũ Linh Đan giật giật miệng, ngoài mặt bình tĩnh nhưng chính cô cũng không dám tin tưởng. Thực tế nhiều ngày sau, Vũ Linh Đan tim đập nhanh hơn vài lần, mặt đỏ bừng, áp chế không được hô hấp.
Vũ Linh Đan qua loa thu xếp ít đồ, nhanh chóng ra sân bay.
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ nhớ ai đó nhiều như vậy, mà sự nhớ nhung này tra tấn cô đau đớn muốn chết.
Khi đến sân bay, Vũ Linh Đan ngừng hô hấp, cho đến khi Trương Thiên Thành từ cửa VIP đi ra, Trần Đức Bảo đã giành trước một bước tiến lên.
Trương Thiên Thành chưa kịp cùng Trần Đức Bảo nói thêm cái gì, liền một tay ôm Vũ Linh Đan
vào trong lòng ngực.
Hít sâu một hơi, không lâu sau, Trương Thiên Thành mới trầm giọng nói: “Anh rất nhớ em, thật hối hận không đem em đi”
Nháy mắt, Vũ Linh Đan đỏ mắt, sịt mũi, cả người càng thêm khó chịu. Nhịn không được nhẹ nhàng đập đập ngực Trương Thiên Thành, thấp giọng nói: “Không nói gì lát nữa tính sổ với anh.”
Trương Thiên Thành vui vẻ tươi cười, lúc này hơn mười ngày không gặp, Trương Thiên Thành đã râu ria xồm xàm, cả người như tiều tụy không ít.
Nói là tính sổ, nhưng vừa thấy Trương Thiên Thành như vậy, mũi lại đau xót: “Bàn chuyện hợp tác thật vất vả phải không?”
Trương Thiên Thành sờ sờ râu, cười nói: “ Có chút vội, nhưng mà cuối cùng cũng hoàn thành, vất vả cũng không uổng”
Vũ Linh Đan gật gật đầu, lại lần nữa tới gần lồng ngực Trương Thiên Thành Hai người như hòa nhập vào nhau, gắt gao mà dựa lên xe, ngay
cả Trần Đức Bảo cũng không thể không trêu ghẹo, nói: “Tổng giám đốc Trương, khoảng thời gian này ngài đi vắng, Tổng giám đốc Vũ chính mỗi ngày đều ngóng trông tin tức của ngài đó, cuối cùng ngài đã trở lại”
Trương Thiên Thành nhìn thoáng qua Vũ Linh Đan, thấy cô đầy mặt thẹn thùng, bộ dạng rất ngượng, nhưng không cười nhạo, mà là nghiêm túc vuốt ve mặt Vũ Linh Đan, nói: “Trong khoảng thời gian này vất vả cho em, chờ anh xử lý xong chuyện công ty, chúng ta liền đi”
“Đi nơi nào?”
Vũ Linh Đan sửng sốt.
“Không phải nói tốt cùng đi Maldives, sao em lại quên mất rồi?”
Trương Thiên Thành nhéo nhéo mặt Vũ Linh Đan, ôn nhu cười, lúc này mới làm Vũ Linh Đan phản ứng lại. Cô còn tưởng rằng Trương Thiên Thành đã sớm quên mất, bởi vậy căn bản không nghĩ tới.
“Nhưng mà phía trước, anh còn có một chút chuyện muốn xử lý, khả năng còn cần em đi cùng anh.”
Nói xong, Trương Thiên Thành cau mày sâu nặng một ít, Vũ Linh Đan cũng không hỏi nhiều, trực tiếp gật đầu.
Trần Đức Bảo cùng Trương Thiên Thành trao đổi ánh mắt trong nháy mắt kia, hai người đều không nói chuyện.
Ngày kế, Vũ Linh Đan cùng Trương Thiên Thành dậy thật sớm, nhìn Trương Thiên Thành một thân chỉnh trang, Vũ Linh Đan khó khăn nói: “Em mặc cái gì?”
“Hôm nay đi bệnh viện, mặc gì không quá tùy tiện là được.”