Trương Thiên Thành hưởng thụ nhắm hai mắt lại, cho dù không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được Vũ Linh Đan đang vô cùng nghiêm túc.
Bàn tay bé nhỏ kia, thỉnh thoảng lại lướt qua da đầu Trương Thiên Thành khiến những mệt nhọc, buồn phiền của anh tiêu tan không ít.
Thế nhưng từ từ Trương Thiên Thành cảm giác có chút không đúng, ngón tay ấm áp lướt qua da đầu anh mang lại cảm xúc không giống trước kia nữa. Xương cổ của Trương Thiên Thành khẽ chuyển động, cảm thấy dường như cổ họng mình hơi khô.
“Đã xong chưa?”
Trương Thiên Thành không nhịn được nữa bèn lên tiếng hói.
"Sắp xong rồi.”
Vũ Linh Đan vội vàng tăng nhanh tốc độ, trong khoảng thời gian này cũng không khỏi đụng chạm vào da đầu Trương Thiên Thành. Thấy anh nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi thì theo bản năng Vũ Linh Đan lại hỏi: “Có nhiều tôi xoa bóp cho anh không?”
Cổ họng Trương Thiên Thành phát ra một tiếng “Ừm!” nhẹ như ngầm đồng ý.
Tuy nhiên, Vũ Linh Đan đã lập tức phát hiện được câu nói
này của mình sẽ mang lại hậu quả gì. Tóc đã sấy khô, ngón tay dịu dàng của Vũ Linh Đan nhẹ nhàng mát xa da đầu anh, vốn dĩ muốn Trương Thiên Thành có thể thoải mái một chút nhưng kết quả người đàn ông lại xoay người, đặt cô xuống dưới thân.
Ánh mắt Vũ Linh Đan đỏ lên, liều mạng giãy giụa.
Mặc dù người đàn ông không ngăn cản nhưng đôi môi ấm áp kia vẫn rơi xuống đúng chỗ.
Kết quả là Hạ Linh Đan càng tránh càng mệt mỏi, mà Trương Thiên Thành lại càng hôn càng sâu, vừa hôn một chút đã động tình.
"ồn ào quá!"
Cuối cùng, Trương Thiên Thành oán trách một câu rồi nhắm mắt lại ngăn chặn miệng Vũ Linh Đan.
Trong nháy mắt, cảm xúc ấm áp mềm mại khiến cho Trương Thiên Thành rơi vào trầm luân.