Ngắn ngủi nửa tháng, Trương Đức Phú đã hiểu rõ phần lớn nghiệp vụ và vấn đề kế toán của công ty, có thể nói rằng lần này Trương Thiên Thành muốn trở về cũng không dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, trong mắt Trương Thiên Thành, anh cũng chẳng có gì phải lo lắng.
Chỉ là một tên Trương Đức Phú mà thôi, anh hoàn toàn không đặt vào mắt.
Buổi tối hôm đó, Vũ Linh Đan ở phòng khách không bao lâu thì có người gõ cửa. Người gõ cửa đương nhiên là Trương Thiên Thành.
“Tổng giám đốc Thành, đã trễ thế này rồi mà anh còn không ngủ đi, có gì căn dặn sao?”
Vũ Linh Đan ngáp một cái, chế nhạo nói.
“Cô cảm thấy tay tôi như bây giờ có thể tắm sao?”
Trương Thiên Thành sầm mặt, hỏi ngược lại.
Vũ Linh Đan híp mắt liếc nhìn anh, đáy lòng thầm giật mình, chẳng lẽ người đàn ông này...
Thấy Vũ Linh Đan im lặng không nói gì, Trương Thiên Thành lại nói trúng trọng điểm một lần nữa: “Cô nghĩ gì vậy, cho dù cô muốn giúp tôi tắm thì cũng phải xem thử tôi có đồng ý hay không chứ.”
“Vậy anh.”
Ngay lập tức, Trương Thiên Thành quấn khăn tắm đi ra.
Anh gội đầu, những giọt nước lớn nhỏ chảy xuống theo kẽ hở trên cơ ngực rắn chắc, sau đó lại chảy một đường xuống cơ bụng góc cạnh.
Trương Thiên Thành trực tiếp nhét máy sấy tóc vào trong tay cô, vô cùng bất mãn với phản ứng chậm chạp của Vũ Linh Đan.
“Sáng mai tôi còn có một cuộc họp rất sớm, tốt nhất có đừng làm chậm trễ thời gian của tôi”
Nhìn xem, rõ ràng là Trương Thiên Thành đang cầu xin người khác nhưng người đàn ông này luôn có thể nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều là chuyện đương nhiên, đến cuối cùng người sai lại là Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan đã hiểu rõ tính tình anh từ lâu, cô lặng lẽ đứng sau lưng Trương Thiên Thành, một tay cầm lấy tóc anh vội vàng say.