Vũ Linh Đan thông minh tránh né nhưng Trương Thiên Thành như có dự cảm nào đó, anh hỏi tiếp: "Cố định đi gặp ai?" "Phan Bảo Thái."
Lúc này, Vũ Linh Đan cũng không giấu giếm nữa.
Quả nhiên, sắc mặt Trương Thiên Thành lại tối hơn vài phần. Anh buồng đũa xuống, trơ mắt nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, chờ cô cho mình một lời giải thích. Vũ Linh Đan nhún vai: "Đơn giản là anh ta vẫn đang ở bệnh viện, theo lý tôi nên đi thăm anh ta mà thôi."
"Vậy tôi đi cùng cô."
Trương Thiên Thành khoái chí nói.
"Không cần"
Vũ Linh Đan nhìn Trương Thiên Thành bằng ánh mắt ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc người đàn ông này muốn làm cái gì. Cô đi, anh đi theo làm cái gì?
"Ngày mai tôi có thời gian."
Trương Thiên Thành tiếp tục tìm bậc thang cho mình đi xuống, bệnh viện ấy à, anh đi là chắc rồi.
"Tôi đã nói không cần."
Anh cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng, nghe có vẻ như đang uy hiếp, cảnh cáo cô.
Vũ Linh Đan không phải không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói: “Không phải không tìm được việc làm, mà là Bạch Đằng thích hợp với tôi hơn”
Có một số việc, Vũ Linh Đan không gạt được. Cho dù Trương Thiên Thành tức giận thì cô cũng phải nói ra trước đã.
Quả nhiên, huyệt thái dương Trương Thiên Thành nhảy giật giật, ngay cả hô hấp cũng ngừng theo. Anh nhanh chóng lao xuống đứng trước mặt Vũ Linh Đan chất vấn: “Vũ Linh Đan, tôi thấy cô điên rồi mới đúng, trong lòng còn nhớ đến dự án ở làng du lịch chứ gì. Nếu như cô thật sự muốn làm việc, vậy được thôi, cứ đến Á Đông đi, tôi cam đoan cô sẽ hài lòng”
Vũ Linh Đan lập tức ngây ngẩn.