Trần Tuyết Nhung nói lắp ba lắp bắp, Vũ Linh Đan ngầm hiểu ý của bà ấy nên rất nhanh đã từ chối ý tốt của Trần Tuyết Nhung. Thế nhưng lần này thái độ của Trần Tuyết Nhung lại cứng rắn hơn vài phần, bà ấy nói tiếp: "Theo mẹ thấy, Phan Bảo Thái này cũng được, không phải mấy ngày hôm trước gặp rồi sao? Mẹ có thể nhìn ra là cậu ta có ý với con, hai người các con lại là mối tình đầu của nhau, đã có nền tảng tình cảm, không bằng con cứ suy nghĩ đi."
"Mấy lời này.."
Vũ Linh Đan im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Phan Bảo Thái bảo mẹ nói như thế đúng không?" "Làm gì có chứ?"
Trần Tuyết Nhung lập tức phủ nhận, sau đó lại thở dài một tiếng rồi nói: "Mẹ cũng gặp cậu ta rồi, mẹ thấy cậu ta vẫn còn tình cảm với con, sao con không thử gặp mặt đi?"
"Mę.."
"Được rồi được rồi, mẹ cũng biết con chế mẹ dài dòng, thật ra mẹ cũng không có lập trường gì để nói. Hôm mẹ gặp cậu ta,
đầu Phan Bảo Thái còn quấn bằng trắng nhưng một người đàn ông như vậy lại khóc trước mặt mẹ, mẹ nhìn thấy vậy nên đã bị cậu ta làm cảm động rồi."
"Mẹ, con biết rồi"
Cúp điện thoại, Vũ Linh Đan làm ổ ở trên ghế sô pha, thật lâu sau tâm trạng của cô không thể bình tĩnh được. Qua một lúc lâu, cô mới hồi hồn lại, nhớ ra bây giờ mình đang ở trong biệt thự của Trương Thiên Thành, Coco đang nằm ngủ dưới chân mình.
Vũ Linh Đan vỗ vỗ mặt mình, muốn để mình tỉnh táo hơn một chút.
Buổi tối Trương Thiên Thành về nhà, Vũ Linh Đan nói trưa mai mình phải đi ra ngoài một chuyển.
Sắc mặt Trương Thiên Thành tối sầm lại, có phần cảnh giác: "Cô đi ra ngoài làm gì?"
"Có chút việc"